Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 87 : Xấu hổ

Ngày đăng: 16:44 27/05/20


Editor: Mèo_Moon



"Niệm Nhi muội muội!" Hoa Mộc Khuynh nhìn lòng bàn chân sâu không thấy đáy của khe hở và vực sâu, nước mắt chảy xuống, trong lòng tự trách không thôi, liền vội vàng muốn nhảy xuống cứu Lam U Niệm. 



"Ngươi điên rồi sao?" Lam Mặc Huyền đem Hoa Mộc Khuynh kéo lên địa phương an toàn, Hoa Mộc Khuynh nằm úp sấp vào vai Lam Mặc Huyền khóc lớn. 



"Đều tại ta, nếu không phải ta muốn tới hái quả cam thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy! Nếu không phải ta ham chơi, Niệm Nhi muội muội sao có thể vì cứu ta mà rơi xuống! Ta đáng chết!" Hoa Mộc Khuynh gào khóc, nàng trơ mắt nhìn người muội muội mà mình muốn bảo vệ mà muội muội ấy vì bảo vệ mình mà rơi xuống, mà hết thảy nguyên nhân đều bởi vì mình, nếu Niệm Nhi muội muội có mệnh hệ gì, nàng Hoa Mộc Khuynh sẽ không sống nổi nữa!



"Mộc Khuynh! Ngươi bình tĩnh lại đi, Niệm Nhi muội muội sẽ không có việc gì, Minh vương đã xuống dưới cứu nàng, muội muội sẽ không có việc gì, Mộc Khuynh ngươi bình tĩnh một chút!" Lúc này trong lòng Lam Mặc Huyền cũng vô cùng lo lắng đau khổ, hắn vẫn luôn nghĩ bảo hộ cưng chiều muội muội một lần nữa biến mất trước mắt mình, mà chính mình người ca ca này vậy mà cái gì cũng không làm được. Nhưng hắn biết việc này không thể trách Hoa Mộc Khuynh, nhìn Hoa Mộc Khuynh tự trách đau đớn hắn cũng không dễ chịu. 



"Đúng! Niệm Nhi muội muội sẽ không có việc gì! Ta muốn đi tìm Niệm Nhi muội muội!" Hoa Mộc Khuynh lo lắng đứng dậy ổn định tinh thần, cùng vì câu nói kia của Lam Mặc Huyền khiến Lam Mộc Khuynh tỉnh táo, hoặc là nam nhân này an ủi để cho nàng hiểu khóc cũng vô dụng. 



Lúc này Ám Nhát và Ám Tam cũng rất là lo lắng, bọn hắn cẩn thận kiểm tra sau khi chủ tử và Lam cô nương lăn xuống sườn vách núi, mặc dù sườn núi nguy hiểm nhưng Ám Nhất và Ám Tam hiểu rõ lấy năng lực của chủ tử căn bản sẽ không có chuyện gì,, nhưng người mà bọn hắn lo lắng nhất chính là Lam cô nương, bây giờ không chỉ chủ tử đem Lam cô nương đặt ở trong lòng, từ trong đáy lòng của bọn hắn cũng đem Lam cô nương trở thành chủ mẫu, Lam cô nương một nữ tử ngã xuống trước không biết xảy ra chuyện gì hay không... Nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của sự việc, Ám Nhất truyền tin tức ra ngoài, triệu tập các ám vệ khác của vương phủ, cần phải nhanh chóng tìm chủ tử và Lam cô nương!



Vũ Lưu Ly hết sức lo lắng đi theo Ám Nhất và Ám Tam đến vách núi, mà Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh cùng nhau tìm kiếm, trong mấy mấy người đều lo lắng cho Lam U Niệm, không phải không lo lắng Phong Dực Hiên, mà là bọn họ đều biết võ công và năng lực của Phong Dực Hiên, nhưng ngoại trừ Ám Nhất và Ám Tam, bọn hắn cũng không biết Lam U Niệm có võ công, cho nên khó tránh khỏi trong lòng rất khó chịu!



"Mọi người không nên kinh hoảng, chủ tử nhảy xuống cứu nhất định sẽ bảo vệ Lam cô nương!" Ám Nhất thấy ba người kia gấp muốn chết nên thật lòng khuyên bảo, tâm tư của chủ tử đối với Lam cô nương ám vệ bọn hắn đều biết, lấy sự quan tâm của chủ tử đối với Lam cô nương mặc dù không thể nói lông tóc Lam cô nương không tổn thương, nhưng nhất định sẽ không mất mạng. 
Thời điểm dưới bụng Lam U Niệm khó chịu, cả người Lam U Niệm cứng đờ, giống như đã biết mình bị gì, mà Phong Dực Hiên ôm chặt Lam U Niệm cũng cảm giác được thân thể Niệm Niệm cứng đờ, đau lòng hỏi "Niệm Niệm, nàng đau chỗ nào?"



Dưới thân chảy ra nhiệt lưu khiến Lam U Niệm rút cuộc cũng hiểu mình bị gì, bởi vì đây là lần đầu mình gặp nguyệt sự, hơn nữa còn dưới tình huống như vậy, bởi vì thân thể của nàng từng bị tuyết lớn vùi lấp qua mấy ngày cho nên bên trong đã đông lạnh, bây giờ nữ tử đến nguyệt sự với nàng chính là họa, bởi vì bụng nàng đâu khiến Lam U Niệm không có biện pháp đứng dậy. 



Phong Dực Hiên nhạy cảm ngửi được mùi máu tươi, cả người lại càng lo lắng không biết như thế nào cho phải, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại "Niệm Niệm, nàng có phải bị thương chỗ nào hay không?", Phong Dực Hiên nói xong còn nghĩ ôm lấy Lam U Niệm để tìm miệng vết thương. 



Thân thể Lam U Niệm đau nhức run rẩy càng thêm run rẩy, mà đây không phải vì đau mà tức giận, nàng không nghĩ tới đường đường là Minh vương lại vì nguyệt sự của mình mà lo lắng muốn tìm miệng vết thương để bôi thuốc, còn có chuyện nào so với chuyện này sao? Giờ khắc này Lam U Niệm rất muốn cho Phong Dực Hiên một cái tát, chẳng qua nàng thật sự không có khí lực. 



"Niệm Niệm?" Phong Dực Hiên nhìn thấy vạt áo của Lam U Niệm có vết máu và trên y phụ của mình cũng dính đầy vết máu, lo lắng kêu, giọng nói chứa sợ hãi run rẫy. 



"Ta không sao!" Sặc mặt Lam U Niệm đỏ bừng, nàng thật sự không biết giải thích như thế nào với Phong Dực Hiên, lại hết sức khó xử vì trên quần Phong Dực Hiên có vết máu, Lam U Niệm muốn ngất đi. 



"Nàng sao có thể không có việc gì, nàng đã đổ máu rồi!" Phong Dực Hiên có chút quát, nói xong liền chuẩn bị cởi quần Lam U Niệm, "Có phải ngã từ trên xuống bị thương chỗ nào hay không, nàng yên tâm ta sẽ không nhìn lung tung, ta chỉ muốn nhìn xem miệng vết thương!" 



Lam U Niệm đem quần áo của mình che đậy lại, tức giận rống lên câu "Ta gặp nguyệt sự!"