Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 94 : Quỷ Ngũ đến
Ngày đăng: 16:44 27/05/20
Editor: Bộ Yến Tử
_________
"Hắn là ai?" Phong Dực Hiên nhìn nàng đứng dậy thắp nến, hết sức bất mãn việc nàng bảo vệ người này thậm chí còn bắt đầu nổi lên sát ý với người nọ.
Quỷ Ngũ mặc cẩm bào xanh ngọc, vạt áo tiêu sái tung bay theo bước chân, mặt mũi tuấn tú bất phàm nhưng vẫn còn chút non nớt đáng yêu khiến hắn như trẻ con, mở to mắt nhìn Phong Dực Hiên, ánh mắt đầy rẫy đề phòng, nam nhân này quá cường đại hơn nữa còn đứng trong khuê phòng tiểu sư muội, xem ra không phải là thị vệ, vậy hắn là ai?
"Ân nhân cứu mạng!" Lam U Niệm có thể cảm nhận rõ sát ý của Phong Dực Hiên với Ngũ ca, nếu như nàng còn không chịu giải thích rõ, căn bản không thể ngăn cản được hành động của hắn, nam nhân này rất cường đại, còn Ngũ ca lại vô cùng ham chơi như vậy quá nguy hiểm. Vả lại nàng không có nói dối, khi đó nàng rơi xuống núi bị vùi trong tuyết, là sư phụ và các sư huynh đã cứu nàng, không phải ân nhân cứu mạng thì là gì?
Phong Dực Hiên vừa nghe vậy sát ý đối với Quỷ Ngũ liền nhạt đi rất nhiều, chuyện khiến hắn hối hận nhất là lúc Niệm Niệm bần hàn không thể ở bên cạnh bảo vệ, giờ đây biết nam tử trước mặt đã từng cứu mạng nàng, dù thế nào hắn đều cảm kích, bởi vì có nam tử này nên Niệm Niệm của hắn vẫn còn đứng ở đây.
Quỷ Ngũ vốn còn muốn chất vấn Phong Dực Hiên là người phương nào, ở trong mắt sư huynh đệ bọn họ tiểu sư muội là người đơn thuần khả ái nhất, cho dù bọn họ đã nhiều lần thấy dáng vẻ giết người không chớp mắt của nàng, nhưng trái tim vẫn không hề thay đổi, cho nên Quỷ Ngũ cẩn thận đánh giá Phong Dực Hiên, tướng mạo còn anh tuấn hơn sư huynh đệ bọn họ, khí thế cũng cao hơn, vừa nghĩ vậy Quỷ Ngũ đã khẳng định Phong Dực Hiên là người nguy hiểm, vậy là càng thêm lo lắng cho tiểu sư muội.
"Sao huynh lại tới đây?" Ba người ngồi xuống ghế, nàng nhìn Quỷ Ngũ lạnh mặt nói, lúc nàng chuẩn bị về kinh đã nghĩ không muốn sư phụ cùng các sư huynh nhúng tay vào, bọn họ là người trong giang hồ hơn nữa vô cùng chán ghét tranh đấu triều đình, nàng cũng không hy vọng bọn họ bị cuốn vào. Bây giờ Tam ca đang ở kinh thành thì thôi đi, hiện tại Ngũ ca cũng tới, vậy chẳng phải nàng là người gây ra phiền phức cho mọi người sao?
"Quá nhàm chán, liền đến tìm tiểu... Niệm Nhi muội muội chơi!" Quỷ Ngũ cảm thấy rất nhàm chán, trong cốc chỉ có hắn cùng sư phụ, các sư huynh đều giúp Niệm Nhi xử lý chuyện ở Vô Tình các, còn sư phụ thì cả ngày chỉ biết đắm chìm nghiên cứu dược liệu điều chế thuốc giải độc cho Niệm Nhi muội muội, hắn ở một mình quá buồn muốn ra ngoài chơi nhưng sư phụ không cho, hắn chỉ còn cách lén chạy đến.
"Ngày mai trở về đi!" Lam U Niệm nhíu mày, Ngũ ca vốn hiếu động hơn nữa còn rất đơn thuần, bây giờ vây cánh hoàng hậu đã theo dõi Lam phủ hoặc là theo dõi nàng, nếu hiện tại Ngũ ca ở lại kinh thành với tính tình của hắn nhất định sẽ thường xuyên đi theo nàng, bảo vệ nàng như nhiều năm trước lúc nàng lang bạt giang hồ, khi đó Ngũ ca cũng bị những người đó để mắt tới, nàng không hy vọng Ngũ ca hoặc bất kỳ vị ca ca nào tiêm nhiễm những thứ kinh tởm này.
Nàng vẫn còn nhớ hai năm trước mình trúng mai phục, là Ngũ ca ngốc này bảo vệ mình tránh được phục kích của môn phái khác, nhưng sau đó hắn lại bị hãm hại, điều đó làm cho nàng hối hận không thôi.
"Hắn đến Minh quân làm thủ hạ của ta!" Phong Dực Hiên đắp kín mền cho nàng, nói rõ nơi Quỷ Ngũ sẽ đến.
"Minh quân?" Lam U Niệm lẩm bẩm, Minh quân là nhánh quân tinh nhuệ nhất của Minh vương Phong Dực Hiên, đội quân này đã khiến các quốc gia khác có ý định vây đánh Phong quốc phải khiếp vía, bởi vì nó chưa bao giờ bại trận, nàng từng nghe Ngũ ca nói chờ sau này có cơ hội nhất định phải tham gia đội quân này, không nghĩ tới hiện tại giấc mơ đã trở thành sự thật.
Để Quỷ Ngũ gia nhập Minh quân là một biện pháp tốt, vừa có thể rèn luyện tích cách và khí lực của hắn, cũng tránh cho hắn bị quấn vào việc giao du với kẻ xấu, hơn nữa còn được thỏa mãn nguyện vọng.
"Đa tạ!" Lam U Niệm nhẹ nhàng nói với Phong Dực Hiên đang nằm bên cạnh.
"Ừ, vậy sau này ta có thể ở lại đây ngủ có đúng không?” Phong Dực Hiên vội vàng giành lấy phúc lợi của mình, hắn không muốn ở chỗ không có Niệm Niệm, cho dù không thể ngủ chung vậy nhìn thôi cũng được, vả lại dù gì sau này nàng cũng sẽ là vương phi của hắn, từ bây giờ hắn phải trong chừng thật kĩ không cho phép bất cứ nam tử nào nửa đêm đến nhìn trộm nàng.
Lam U Niệm sững sờ, nàng vốn nên cự tuyệt lời thỉnh cầu của Phong Dực Hiên nhưng không biết vì sao có chút ít ngượng ngùng nói: "Ngủ trên giường nhỏ?"
"Ừ, giường nhỏ rất tốt!" Phong Dực Hiên không quan tâm, đừng nói ngủ giường nhỏ coi như ngủ trên nốc giường cũng được.
"Ta bảo ngươi đi ngươi không được phép trở lại?" Lam U Niệm không xác định hỏi lại, dù sao thì nàng...
"Được, ta sẽ nghe lời!" Phong Dực Hiên đáng thương nói, bộ dáng kia quả thực khiến nàng có chút không đành lòng, thiếu chút nữa nói rằng tùy ngươi, may là nàng không bị mỹ nam kế của hắn dụ dỗ.
"Tốt!" Lam U Niệm nói xong lập tức nhắm mắt lại không nhìn hắn, hắn quá đẹp, đây là gương mặt tuấn tú nhất từ khi nàng trùng sinh gặp được, cao cao tại thượng như thiên nhân.
Trong khuê phòng xinh đẹp, mặc dù mỗi người ngủ một nơi, thế nhưng dưới ánh trăng không khí ấm áp đó khiến người khác không nỡ lòng phá vỡ.