Trùng Sinh Mạt Thế Cứu Vớt Boss Phản Diện

Chương 49 : Bị thương

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Long Nhất thu kính viễn vọng lại, gã đã đứng ở đây xem hết trận chiến từ đầu đến cuối. Ban đầu gã cũng biết với sức chiến đấu kinh người của họ rất có khả năng sẽ giải quyết được cái gì kì quái tại cửa hàng hạt giống. Gã còn định thừa cơ lực chiến đấu của họ giảm mạnh tiến lại gần giết chết tên Hàn Tử Thiên kia rồi bắt Đinh Hương về nhưng không biết thứ nước cô gái nhỏ kia lôi ra là thứ gì sắc mặt tái nhợt của hai người nhanh chóng trở lại bình thường.



Long Nhất thấy vậy liền từ bỏ ý định chạy qua, dù sao trước giờ hắn là người thức thời co được giãn được đã biết nguy hiểm còn chạy qua gã cũng không ngu đến mức đó, nhưng xem ra bí mật của hai người này cũng không ít a, Long Nhất nở nụ cười nham hiểm.



- -----------------



Tại cửa hàng hạt giống.



Đinh Hương sau khi uống nước suối xong ngồi nghỉ một lúc sau đó chạy vào cửa hàng thu thập chút hạt giống còn lại bên trong còn Hàn Tử Thiên ở bên ngoài nghĩ cách lấy bản thể dưới lòng đất.



Hai người bận rộn chừng mười phút thì đều hoàn thành công việc của mình.



Đinh Hương tò mò nhìn bản thể dây trường xuân trên tay Hàn Tử Thiên thấy vậy hắn liền đưa cho cô xem dù sao cũng là hệ mộc chẳng có tác dụng gì với hắn hết. "Em xem rồi cầm lấy luôn đi."



Đinh Hương cầm bản thể trên tay, lúc này bản thể đã héo rũ trở nên nhăn nheo, cô nhẹ nhàng miết, lớp biểu bì bên ngoài ngay lập tức bị nứt lộ ra một viên tinh hạch màu xanh rêu khá to. “Xem ra là cấp ba a, thật đáng tiếc không thể dùng.” Đinh Hương tiếc nuối thở dài.



Hàn Tử Thiên nhìn mặt trời đã chuẩn bị xuống núi không thể nán lại lâu hơn nữa nhanh chóng kéo Đinh Hương lên xe rời đi.


Hàn Tử Thiên nhẹ gật đầu “Mọi chuyện vẫn tốt chứ.”



Tiểu Hà thấy lão đại hỏi như vậy, sự vui mừng trên mặt dần nhạt đi: “Đều tốt, chỉ là… là Bân ca anh ấy bị thương, haizz lão đại để em mở cửa cho anh, anh vào trong hỏi Minh ca đi.”



Hàn Tử Thiên nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, lái xe vào trong sân, cửa chính lần nữa đóng lại.



Bên trong đã được báo cáo tình hình, mọi người đều biết lão đại đã trở về, Minh Viễn mang theo vài người anh em ra đón Hàn Tử Thiên.



Minh Viễn hiện tại làm gì còn dáng vẻ hoa hoa công tử như thường ngày. Hắn hai mắt đen sì, ria mép cũng chẳng thèm cạo mà để chúng mọc lổm chổm trong hết sức thảm hại, vừa nhìn thấy Hàn Tử Thiên hai mắt sáng lên vội vàng kéo tay anh “Lão đại cuối cùng anh cũng về rồi, Bân Bân… Bân Bân em ấy xảy ra chuyện rồi, anh biết nhiều như vậy nhất định có thể cứu được em ấy, đúng vậy nhất định anh có thể cứu được.” Minh Viễn có chút hoảng loạn bắt đầu tự lẩm bẩm một mình.



Hàn Tử Thiên cũng không nói gì để mặc Minh Viễn kéo tay mình vào trong, Đinh Hương thấy Minh Viễn như vậy cũng biết chỉ sợ Việt Bân bị thương vô cùng nghiêm trọng tự giác đi theo phía sau.



Trên giường, Việt Bân hôn mê bất tỉnh, người anh khí huyết trong người chạy ngược khó chịu vô cùng. Một luồng khí nóng từ vết thương trước ngực truyền đến toàn thân lại bị một luồng khí lạnh khác vốn có trong cơ thể chặn lại, hai luồng khí không ai nhường ai bắt đầu giao chiến khiến toàn thân hắn khi thì nóng như lửa đốt lúc thì lại lạnh thấu xương hắn bị dày vò vô cùng khó chịu.



Hàn Tử Thiên tiến vào nhìn thấy tình trạng của Việt Bân cũng không biết phải làm sao, hắn vừa xem xét vết thương trước ngực của Việt Bân vừa hỏi Minh Viễn “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”



“Đều do tôi không tốt… lão đại anh nhất định phải cứ Bân Bân… đều do tôi sai… không kịp kéo em ấy… tại tôi… đều tại tôi hết…”



Hàn Tử Thiên thấy Minh Viễn như vậy cũng biết chỉ sợ lúc này hỏi hắn cái gì cũng không được, xoa xoa thái dương có chút đau nhức, hắn chỉ một người phía sau hỏi: “Hoắc Kì, cậu kể lại một chút xem sáng này sau khi mọi người tách ra đã xảy ra chuyện gì, kể cặn kẽ một chút cho tôi.”