Trùng Sinh Nông Phu

Chương 1 : Trùng sinh, nữ nhi Nhị Hoa

Ngày đăng: 19:46 19/04/20


Trương Thanh Thạch cảm thấy đầu rất đau, hắn khó chịu hừ một tiếng, con mắt còn chưa mở ra, người đã hoàn hồn. Hắn nghĩ chính mình đây là thế nào, sao lại khó chịu như vậy? Sau đó hắn nghĩ tới. Đúng rồi, tiểu thiếu gia bị người đẩy xuống sông , hắn đi cứu tiểu thiếu gia, dùng hết khí lực đem tiểu thiếu gia đẩy đến trên bờ, sau đó khí lực của mình dùng hết, chìm xuống nước, nước hồ lạnh như băng đem toàn thân hắn đều đông lạnh đến không còn tri giác, nước lạnh như băng tắc vào mũi cùng trong miệng của hắn, rất lạnh, thật khó chịu a...



Trương Thanh Thạch nghĩ đây là có người cứu hắn lên sao? Chính mình nhất định là đông lạnh không nhẹ, phỏng đoán là đã phát sốt, nếu không sao lại lúc lạnh lúc nóng.



Không được, hắn phải nhanh hơn một chút, nếu không tiểu thiếu gia làm sao bây giờ? Cũng chỉ có Lữ đại ca, Lữ tẩu tử cũng không biết có thể chiếu cố tốt tiểu thiếu gia hay không.



Trương Thanh Thạch liều mạng muốn mở mắt ra, trong lòng hắn, tiểu thiếu gia giống như con của hắn, hắn nhất định phải bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, không thể để cho hắn (tiểu thiếu gia) giống như ba nữ nhi đáng thương kia của hắn (TTT), tuổi còn nhỏ phải chết sớm!



Trương Thanh Thạch cuối cùng mở mắt, mở trừng hai mắt, thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, hắn ngây ngẩn cả người, nghĩ mình nhất định còn chưa tỉnh lại, mình nhất định ở trong mộng, nếu không chính mình tại sao lại ở chỗ này?



Ánh vào mi mắt Trương Thanh Thạch là xà nhà qua nhiều năm mà biến thành đen, còn có cỏ lau cùng rơm rạ đổ nát sớm không thấy màu sắc, đòn dông treo một sợi dây thừng cỏ, liên tục rủ xuống, người nằm ở trên giường vươn tay lên có thể sờ đến, phía trên có một cái hoa cầu.



Chứng kiến hoa cầu này, Trương Thanh Thạch trong lòng dâng lên vô biên bi thống, hắn nhớ tới đại nữ nhi Đại Hoa tuổi còn trẻ đã mất sớm.



Trương Thanh Thạch đã từng có ba nữ nhi, đại nữ nhi gọi Đại Hoa, nhị nữ nhi gọi Nhị Hoa, tiểu nữ nhi gọi Tiểu Hoa. Đại Hoa ôn nhu, Nhị Hoa xinh đẹp đanh đá, Tiểu Hoa bởi vì sinh non, từ nhỏ thân thể yếu, có chút nhát gan, nhưng mà nhu thuận. Chỉ tiếc các nàng đều đã qua đời, tiểu nữ nhi bệnh chết, nhị nữ nhi tự tử, đại nữ nhi một thi hai mệnh! Hắn đến bây giờ còn nhớ rõ gương mặt đại nữ nhi khi chết được che kín sắc mặt xanh trắng, con mắt còn trừng lớn, như thế nào cũng không khép được, dưới thân tất cả đều là huyết, thời tiết đầu mùa đông, lại nằm trên đống củi khô ở phòng chứa củi, nàng chính là ở nơi này sinh con...



Đại Hoa thích nhất hoa, nàng thích hái hoa dại làm thành hoa cầu, sau đó cầm lại nhà treo trên đầu sợi dây thừng, nói như vậy không chỉ đứng ngồi có thể nhìn thấy, chính là nằm xuống cũng có thể nhìn, hơn nữa còn có thể ngửi được hương hoa trong phòng.
Nhị Hoa nhìn tay Trương Thanh Thạch, một tay cầm cái tay kia, một tay lau nước mắt, vừa khóc vừa kiên cường nói: "Cha, nếu cha thật sự ngốc rồi cũng không cần sợ, con sẽ che chở cha, che chở nương cùng đại tỷ còn có muội muội! Đừng xem con là cô nương, con khẳng định không kém hơn so với con trai! Chờ con trưởng thành, con tìm một tên tiểu tử khỏe mạnh làm con rể, để cho hắn giúp đỡ chúng ta làm việc đánh nhau, ai cũng đừng nghĩ bắt nạt chúng ta, ngay cả nãi nãi cũng không được!"



Trương Thanh Thạch nghe lời này trong lòng chua xót, nhưng lại muốn cười, nghĩ đây chính là nhị khuê nữ của hắn a, ăn to nói lớn, chính là Nhị Hoa đanh đá của hắn!



"Cũng không biết là tên tiểu tử nào có thể xứng với Nhị Hoa của cha, phải khỏe, biết chữ, thương Nhị Hoa, nếu không thì cha nuôi con cả đời cũng không gả con ra ngoài."



Trương Thanh Thạch cười nói, hắn bây giờ còn hết sức suy yếu, nói thanh âm cũng không lớn, nói cực kỳ chậm, nhưng lại rõ ràng rành mạch làm cho Nhị Hoa nghe được.



Nhị Hoa con mắt trừng lớn, vừa mừng vừa sợ, nghĩ cha không có ngốc a! Nhưng là nháy mắt liền vừa tức vừa thẹn, nghĩ cha thiệt là! Rõ ràng thật tốt , lại làm cho mình tưởng cha như vậy, nói ra lời nói xấu hổ muốn chết, cha thật xấu!



"Cha! Cha sao lại như vậy a? ! Hại con mất mặt! Con không gả, không gả, về sau cả đời đều không lấy chồng!"



"Ha ha."



Trương Thanh Thạch nhìn Nhị Hoa khuôn mặt nhỏ nhắn khô vàng bởi vì vừa tức vừa thẹn mà hồng thông thông, sinh động như vậy, tốt đẹp như vậy, trong lòng cao hứng cực kỳ. Hắn mới vừa mới cảm nhận được trên người mình đau, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tay Nhị Hoa, hắn mới ý thức tới chính mình không phải là đang nằm mơ, hắn sống sót! Mặc dù không hiểu ra sao, nhưng là hắn ý thức được chính mình trùng sinh, trở lại quá khứ mà hắn nằm mơ cũng muốn trở về!