Trùng Sinh Nông Phu
Chương 17 : Phong lan về đến nhà
Ngày đăng: 19:47 19/04/20
Tuy nói đời trước, mãi đến tháng sáu hai gốc cây dã lan mới bị người trong lúc vô tình phát hiện, nhưng ai biết đời này sẽ có thay đổi gì hay không? Trương Thanh Thạch dù đã đi chỗ đó đem hai gốc cây dã lan che đậy một phen vẫn không yên lòng, hai gốc cây dã lan này có thể đảm bảo những ngày tốt lành cho thê nữ của hắn. Tuy nói hắn có lòng tin dù cho không có hai gốc cây dã lan kia cũng có thể để cho thê nữ trải qua ngày tốt lành, nhưng nay ngày tốt lành đang ngay trước mắt vì sao không làm sớm hơn?
Trương Thanh Thạch giải quyết chuyện của mẹ hắn xong thì chuẩn bị đem hai gốc cây dã lan kia dời về nhà, đời trước hắn cũng học qua cách chăm sóc hoa cỏ, chỉ cần đem hai gốc cây dã lan cùng với đất đồng thời dời đi nhất định có thể nuôi sống được một tháng, chờ qua một tháng hắn sẽ đem hai gốc cây dã lan này bán cho Cổ Đại Thành.
Đời trước Cổ Đại Thành đã từng tới Dã Tây dốc tìm kiếm qua dã lan, còn hỏi người trong thôn có người đào được dã lan như vậy hay không, hắn ta nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn để mua. Chỉ tiếc không ai có thể kiếm được khoản tiền lớn mà hắn ta hứa hẹn, nhưng mọi người vẫn biết hắn ta vì cái gì muốn mua hoa. Thì ra Cổ Đại Thành có con cháu đọc sách mang theo bằng hữu đến ở đây làm khách, người bạn kia rất có bối cảnh, Cổ Đại Thành rất muốn bợ đỡ được đối phương. Người thiếu gia kia cũng rất thích hoa cỏ trân quý, đặc biệt là yêu thích hoa lan, hai gốc cây dã lan kia bị hủy xấu đi y rất là ảo não đau lòng, nói dã lan có phẩm tướng tốt như vậy rất khó có được, đáng tiếc đã bị hủy. Cổ Đại Thành muốn làm vui lòng y. Đáng tiếc về sau không thể tìm được một gốc cây phong lan nào tại Dã Tây dốc, hắn ta chỉ có thể đi nơi khác tìm.
Trương Thanh Thạch đời này muốn kiếm được số tiền lớn, hơn nữa nếu như có thể thừa cơ hội này quen biết Cổ Đại Thành cũng thật tốt, Cổ Đại Thành người này tục truyền là người rất trượng nghĩa, nếu như có thể quen biết hắn ta về sau có lẽ có chỗ cần dùng đến. Trương Thanh Thạch trở mặt với huynh đệ đồng bào, không thể sống chỉ biết bọn họ, chỉ có thể hướng ra ngoài phát triển, biết thêm một người là biết thêm một con đường a.
Nhị Hoa nghe Trương Thanh Thạch nói muốn đem hai gốc cây dã lan kia dời về nhà thì rất vui vẻ, nàng còn lo lắng hơn so với Trương Thanh Thạch sợ hai gốc cây dã lan kia bị người phát hiện, dù sao nàng không có tự tin kiếm được tiền như Trương Thanh Thạch, trong lòng nàng hai gốc cây dã lan kia chính là khả năng làm giàu phát tài lớn nhất của nhà họ.
"Cha, chúng ta khi nào thì đi? Con cùng đi với cha, gọi cả đại tỷ cùng đi, nhiều người trông chừng!"
Nhị Hoa xoa tay, "Còn có, chúng ta dậy sớm đi đi, không nên để người khác đụng phải."
Trương Thanh Thạch cười khen Nhị Hoa, "Nhị Hoa hết sức thông minh, cứ làm theo như lời con nói. Có điều chúng ta vẫn chưa nói chuyện này cho mẹ con biết, việc này con đi nói cho họ biết đi."
"Cha!" Nhị Hoa chu miệng nhìn Trương Thanh Thạch, trước kia lúc phân gia hai người đã gạt nương và đại tỷ, chuyện này còn gạt tiếp bọn họ, không nói cho bọn họ, liệu bọn họ có vui mừng hay không, nàng có chút thẹn thùng a. Để cho nàng nói cho nương và đại tỷ, nàng cũng không dám ngẩng đầu.
Trương Thanh Thạch để Tuyết nương và Tiểu Hoa ở nhà, hắn mang theo hai khuê nữ ra cửa, vô cùng thuận lợi đem hai gốc cây phong lan đào ra bỏ vào giỏ nhỏ bên trong giỏ lớn, trong giỏ nhỏ đậy một cái nắp, trên mặt đắp một chút rau dại. Sau đó ba người trở về thôn , trên đường gặp được người đều nói Nhị Hoa quên thanh đao chặt củi ở trong giỏ, cho nên bọn họ chỉ hái được chút ít rau dại đã trở về. Như vậy sẽ không để cho người hoài nghi bọn họ vì cái gì sớm như vậy đã trở lại, còn là tay không trở lại.
Đến nhà bọn họ liền đóng kín cửa lại, sau đó đem giỏ chứa dã lan mang vào trong nhà, đem rau dại trên mặt lấy ra ném xuống đất, vén cái nắp lên đem dã lan lộ ra cho Tuyết nương xem. Về phần Tiểu Hoa, vì sao không để cho bé xem, tiểu hài tử miệng không chặt, nếu nói lộ ra thì hỏng bét.
Tuyết nương thấy hai gốc cây phong lan kia, cũng không thấy đẹp chỗ nào, nhưng mà nàng cũng mặc kệ đẹp mắt hay khó coi, chỉ cần đáng giá là được.
Trong nhà đã chuẩn bị tốt chậu trồng hoa, là chậu sành bị vỡ, hai gốc cây phong lan đều đào theo rất nhiều đất, chỉ cần bỏ vào trong chậu sành là được.
Trương Thanh Thạch đem chậu hoa bỏ vào một túp lều nhỏ mới đắp, chỗ đó có bụi rậm, đem phong lan đặt ở đó sẽ không bị người phát hiện.
Mang phong lan về nhà, người một nhà cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên rất nhanh lại sốt ruột, sợ nuôi chết phong lan, lại muốn mau chóng đem phong lan đi bán.
Trương Thanh Thạch quyết định đi trấn trên một chuyến, nếu như có thể sớm bán phong lan này đi, hắn không cần đợi đến tháng sáu rồi, tiền vẫn là đưa tới tay mới thiết thực a.
P/S: Mai có chương tặng nha mấy tình yêu!