Trùng Sinh Nông Phu

Chương 63 : Mai Hương bị thương

Ngày đăng: 19:47 19/04/20


Một hồi mưa xuân xuống, bầu trời xanh thẳm, làm cho người nhìn tâm tình khoái trá, nhất là ở nông thôn, mưa xuân trong mắt người làm ruộng trân quý giống như vàng, nhìn trận mưa xuân này rơi xuống, tưới nhuần hoa màu trên ruộng, tất cả mọi người thật cao hứng, Tiểu Pha thôn đồng hương môn trên mặt tất cả đều là tươi cười.



Trương Thanh Thạch lại nhíu mày, dựa theo đời trước phát triển, năm nay thế mà là năm úng lụt lớn, đừng xem mùa xuân này mưa không nhiều lắm, nhưng là chờ vừa đến cuối tháng năm mưa sẽ bắt đầu rơi liên tu bất tận, khiến cho lúa mạch không chín nổi, lúc thu hoạch lúa mạch trời vẫn cứ mưa, đợi đến thật vất vả đem lúa mạch thu về, một trận mưa lớn xuống, lúa mạch thật vất vả thu lại có hơn phân nửa phát nấm mốc! Sau đó một năm lúa cũng xảy ra nạn sâu bệnh, mỗi mẫu thu lương thực còn không bằng ba thành năm trước! Ngay cả thuế đều giao không đủ, năm ấy ngô, cao lương v.v.. cũng thu không đủ, lão thiên gia giống như là thích làm khó xử dân chúng trồng trọt, trồng cái gì cũng không thu hoạch được.



Một năm kia, Đại Hoa chết thảm, một năm kia, Trương Thanh Thạch tự bán mình, hắn rời khỏi nhà.



Hiện tại Trương Thanh Thạch trùng sinh, đại nữ nhi không có sớm một chút bị đưa đi làm con dâu nuôi từ bé, cũng không có bởi vì sớm một chút sinh con mà chết. Hắn lại cũng không rời khỏi nhà, hắn bảo vệ được người nhà, nhưng là tai họa hắn là thật không ngăn cản được. Mưa rơi cứ rơi, sâu đến cứ đến!



Có điều, trời mưa lớn hơn nữa, hắn có thể làm cho người tu sửa kênh mương thoát nước, sâu dù có xuất hiện, hắn cũng đã biết làm sao diệt loại trùng đó! Trương Thanh Thạch tin tưởng đời này không chỉ hắn có thể trôi qua hảo, Tiểu Pha thôn đồng hương môn cũng có thể tránh được một kiếp, có thể liên tục tránh được vài năm thiên tai.



Đời trước, năm nay là năm tai nạn bắt đầu, năm thứ hai lúc dân chúng cho rằng có thể đến lúc bình tĩnh trở lại, lại gặp được nạn hạn hán, chờ sau nạn hạn hán lại là nạn úng, bởi vậy là ba năm tai họa liên tiếp, nhiều nhà giàu có đều không chống nổi, ngay cả người nhà Triệu địa chủ còn bị cướp, huống chi nhà dân chúng bình thường? Mặc dù Trương Thanh Thạch không có ở đây, nhưng hắn lại biết khi đó thật không phải là tháng ngày mà người có thể sống, vợ và nữ nhi của hắn chết trong những năm thiên tai đó.



Trương Thanh Thạch ngẫm lại những ngày như vậy thì trong lòng lạnh cả người. Hiện tại vợ và nữ nhi của hắn đều ở dưới sự bảo vệ của hắn sẽ an toàn mà sống sót, vậy đồng hương môn thì sao? Hắn làm sao có thể nhìn bọn họ sống thống khổ như vậy? Chạy nạn? Chết đói? Bán nhi bán nữ? Bị lưu dân chạy nạn giết chết? Những thứ tình cảnh này hắn cũng không muốn chứng kiến, cũng không muốn thê tử nữ nhi của mình bởi vì những chuyện này thương tâm sợ hãi. Hắn muốn dùng ký ức đời trước cứu vớt mọi người, có thể cứu bao nhiêu người là bấy nhiêu người, hắn không thẹn với lương tâm là tốt rồi!



Tuyết nương nhìn Trương Thanh Thạch đang nhìn vài cọng cỏ trên đầu tường mà nhíu mày, cười hỏi: "Đang suy nghĩ gì a?"



Trương Thanh Thạch đương nhiên sẽ không nói hắn đang suy nghĩ gì với Tuyết nương, hắn cười nói: "Ta đang suy nghĩ trận mưa này cực kỳ kịp thời, ta vốn là nghĩ tới đi Dã Tây dốc hái chút bắp cải nhọn, không nghĩ tới trời mưa lớn như vậy, đường kia nhất định hết sức trơn, khắp nơi đều là nước, là không thể đi."



Rau dại khắp nơi đều có, có điều trên Dã Tây dốc rau dại đặc biệt tươi mới, nhất là có một loại gọi là bắp cải nhọn, Trương Thanh Thạch yêu nhất ăn loại rau đó, cái loại rau dại đó chỉ ở mùa xuân lúc này mới có, nhưng rất nhanh già, sau một năm mới có lại.



Tuyết nương cười một tiếng, nói: "Chàng a, dù kiếm được nhiều bạc cũng không đổi được thói quen thích ăn rau dại."
"Lan Tâm và Mai Hương?"



Nhị Hoa nhíu mày, nghĩ đến tiếng thét chói tai vừa rồi, hiện hồi tưởng lại hình như là Mai Hương, nói như vậy mới vừa rồi là nàng ta té xuống hét to. Nhìn lại vẻ mặt Phượng Đoan, không phải là Mai Hương muốn gả người muốn điên rồi đánh chủ ý lên tỷ phu tương lai của nàng chứ? Nếu như thực là như thế này nàng ta ngã thật đáng!



Lô bá vừa nhìn Nhị Hoa nhíu mày xem Phượng Đoan, lập tức nói: "Nhị Hoa, việc này không có quan hệ gì với Phượng Đoan, chúng ta lúc ấy thấy được, là Mai Hương nàng ta không trang nghiêm, Phượng Đoan trốn nàng ta, nàng ta mới té xuống. Phượng Đoan thật một ngón tay cũng không đụng phải nàng ta!"



Con trai Lô bá cũng liền vội vàng gật đầu, nói: "Ta xem Mai Hương chính là hận không thể ôm Phượng Đoan cùng nhau lăn xuống đi, chắc là muốn gả người muốn điên rồi, dự định gài Phượng Đoan cùng nàng ta ôm cùng một chỗ để cưỡng bách Phượng Đoan cưới nàng ta a? Nhị Hoa các ngươi ngàn vạn đừng hiểu lầm."



Nhị Hoa nhướn mày nói: "Ta làm sao có thể? Nhân phẩm Phượng Đoan Ca ta còn không tin được sao? Ca ấy vừa ý ai cũng không sẽ coi trọng Đại Đường tỷ ta. Lại nói, có đại tỷ ta người tốt như vậy, Phượng Đoan Ca còn có có thể vừa ý cô nương khác sao? Có phải hay không a? Phượng Đoan Ca?"



Phượng Đoan sắc mặt dễ nhìn một chút, nói với Nhị Hoa: "Lời ngươi nói là thật."



Phượng Đoan cảm giác mình hôm nay thật sự là xúi quẩy, chẳng qua là lên núi hái một chút hoa thảo dược sau cơn mưa, tính toán làm cho Đại Hoa một cái túi thơm thảo dược, kết quả là đụng phải Mai Hương, Lan Tâm hai người hắn không thích này, Mai Hương cũng không biết nổi điên cái gì, lại dám có ý đồ với hắn, xem hắn là ngốc tử đi? Nàng ta té xuống đều là nàng ta đáng đời, đổ máu? Nàng ta dù có chết hắn cũng không đồng tình nàng ta, trên đời này tại sao có thể có nữ tử làm cho người chán ghét như vậy? Lại còn là Đường tỷ Đại Hoa, thật sự là vũ nhục Đại Hoa.



(*ném chậu: là một tục lệ truyền thống của người Trung Quốc để tỏ lòng tôn kính với người đã khuất, cái chậu này bằng sành hay sứ, trước khi khiêng quan tài đi thì cho con trai trưởng hoặc cháu đích tôn (nói chung là người gần với người chết nhất) bưng cái chậu đó lên rồi đập (ném), đập càng vỡ nhiều thì càng tốt. Cái chậu này tượng trưng cho cái nồi (xoong, thau, chậu) của người chết, đập/ ném vỡ tức là người chết dễ đem theo (để đựng/ lấy tiền khi con cháu hóa cho họ), đập xong mới được khiêng quan tài đi chôn.



Chậu này còn được gọi là “âm dương bồn”, “tang bồn tử” hoặc còn có tên là “bồn cát tường”)