[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 1006 : Chuyện ngoài ý muốn
Ngày đăng: 20:36 15/09/19
Liên Mạn Nhi trở về Tây phòng, rất nhanh đã đổi xiêm y, thu thập xong, đi đến trong phòng Trương thị. Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều đã đổi xong quần áo. Sau khi Liên Mạn Nhi vào cửa, hai người bọn họ đang nhỏ to nói gì đó.
“Cha, người không cần quá lo lắng. Mới vừa rồi con và mẹ đã nói trước với chị dâu rồi. Rồi hãy nói, chúng ta cùng đi, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, cũng không ngồi lại lâu, sẽ không có chuyện gì.” Liên Mạn Nhi chỉ nghe thấy mấy câu cuối của Liên Thủ Tín, lúc này lên tiếng an ủi.
Tần Nhược Quyên là nàng dâu mới, Liên Thủ Tín hy vọng Chu thị ở trước mặt tân nương tử có thể duy trì một chút thể diện, lưu lại ấn tượng tốt với nàng dâu mới.
Mặc dù Liên Thủ Tín ngoài miệng không nói, thật ra trong lòng rất rõ ràng tính tình Chu thị. Vì vậy, ông có chút bận tâm. Hôm nay Tần Nhược Quyên đi qua, nếu Chu thị lại muốn làm khó, đến lúc đó mọi người đều rất khó coi.
“Mẹ con cũng nói với cha, cha đây an tâm rồi.” Liên Thủ Tín nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, cười đáp. Chỉ có điều, người thân thiết với ông đều có thể nhìn ra, lúc này nụ cười của ông có bao nhiêu miễn cưỡng. Liên Thủ Tín vẫn lo lắng, không phải bởi vì không tín nhiệm an bài của Trương thị và Liên Mạn Nhi, mà là đã quá hiểu rõ cách làm của Chu thị.
Liên Mạn Nhi cũng không khuyên nữa, phàm là chuyện có liên quan đến Chu thị, mọi người trong nhà hiện tại đã quá quen, nhưng trong tâm trí Liên Thủ Tín vẫn luôn phủ một tầng mây đen. Dù sao, bất kể như thế nào thì Liên Thủ Tín vẫn quan tâm đến Chu thị.
Liên Mạn Nhi ngồi xuống, an ủi Liên Thủ Tín và Trương thị mấy câu. Lúc này, Ngũ lang cùng Tần Nhược Quyên đổi xong quần áo đã tới. Sau đó, Tiểu Thất cũng đến. Người một nhà đứng dậy, đi vào trong thôn.
Trên đường từ phủ thành về Tam Thập Lý Doanh Tử, Trương thị đã nói qua với Tần Nhược Quyên. Trong thôn bọn họ còn có các thúc bá ruột thịt như vậy, cũng nói đến chuyện đã ở riêng mấy năm trước. Vợ chồng son Ngũ lang và Tần Nhược Quyên trò chuyện thân mật, cũng có nói qua chuyện tình có liên quan với Tần Nhược Quyên. Vì vậy, lần này đến thăm Chu thị không cần phải nói thêm gì với Tần Nhược Quyên nữa cả.
Một đường vào thôn, Tần Nhược Quyên đi cùng Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi nhỏ giọng theo sát Tần Nhược Quyên nói chuyện, đi ngang qua nơi nào cũng đều giới thiệu một chút cho Tần Nhược Quyên.
“… Đó là con sông lớn nhất thôn, đừng xem hiện tại chỉ rộng có thế. Đến mùa hạ nước lên, có thể rộng gấp đôi bây giờ đấy.” Liên Mạn Nhi chỉ vào con sông nhỏ uốn quanh thôn mà nói với Tần Nhược Quyên.
Hôm nay trên mặt sông đóng băng dày đặc, có mấy đứa nhóc đang đùa giỡn quanh đấy.
“… Ngày trước, ca ca dẫn theo muội và Tiểu Thất đến nơi này, cũng chơi như vậy đấy…” Liên Mạn Nhi hạ thấp giọng cười nói với Tần Nhược Quyên: “Chờ hai ngày nữa rảnh rỗi, ca ca cũng sẽ dẫn chị dâu tới đây chơi. chị dâu, chắc chị còn chưa được chơi đùa như thế ha. Đúng rồi, xe băng ngày trước ca ấy làm hẳn là vẫn còn đấy, bảo ca đẩy chị dâu chơi một hồi.”
“… Cũng không còn là tiểu hài tử nữa…” Phàm là người nào nói đến chuyện của Ngũ lang, Tần Nhược Quyên luôn lắng nghe chuyên chú. Nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, ánh mắt nhìn về mặt băng có chút khác thường, sắc mặt hồng hồng nói.
“Đúng vậy a, trưởng thành rồi, ca ấy cũng đã nhiều năm không động đến.” Liên Mạn Nhi cảm khái nói: “Nhưng không sao hết, chờ chúng ta vây mặt băng trong thôn trang lại, không có người ngoài nhìn thấy, làm tiểu hài tử một hồi cũng chẳng sao.”
Lúc này, Tần Nhược Quyên nhanh chóng liếc nhìn Ngũ lang một cái, chỉ cười cười không nói gì nữa.
Dọc theo đường đi, nhìn thấy cái gì, Liên Mạn Nhi cũng đều kể lại chuyện trước kia của huynh muội bọn họ cho Tần Nhược Quyên nghe. Ánh mắt Tần Nhược Quyên càng ngày càng nhu hòa. Nàng biết, khi còn nhỏ Ngũ lang từng chịu khổ rất nhiều, nhưng mà người một nhà có tình cảm cực kỳ thân thiết gắn bó, cùng nhau vượt qua quãng thời gian thật ấm áp.
Rất nhanh, đã đến cổng lớn Liên gia. Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị và Đại Nữu Nữu đã sớm chờ chực ở cửa từ lâu, nhìn thấy đoàn người đi tới, vội vàng chào đón làm lễ ra mắt.
“… Lão thái thái ở trong phòng, không thể bỏ bà lại một mình, Nha Nhi ở trong phòng cùng bà.” Tưởng thị còn giải thích một câu.
Mọi người nói mấy câu rồi đi qua cổng, hướng về phía thượng phòng.
Chu thị và Tưởng thị đều là người ưa sạch sẽ, bình thường sân viện cũng đều được thu thập gọn gàng. Hôm nay biết một nhà Liên Thủ Tín muốn tới, còn dẫn theo nàng dâu mới vào cửa, hơn nữa Liên Mạn Nhi còn được phong hào huyện chủ, Tưởng thị lại càng không dám chậm trễ. Sân vườn được cẩn thận quét dọn không tính, còn thu dọn các thứ đồ hỗn độn, khiến cả sân sạch sẽ hơn nhiều.
Một đường vào nhà không nghe thấy tiếng mắng của Chu thị nghênh đón bọn họ như trước kia, thần sắc trên mặt Liên Thủ Tín buông lỏng hơn không ít. Nếu nàng dâu mới vào cửa, còn chưa gặp bà nội, đã nghe thấy tiếng mắng chửi tràn đầy sinh khí của bà, không biết sẽ mất mặt bao nhiêu nữa.
Trong lòng Liên Thủ Tín lúc này cũng có chút ấm áp. Ông biết rõ, Chu thị cho tới bây giờ chưa bao giờ là người thông tình đạt lý, trọng mặt mũi, mà còn mắng chửi người thành nghiện. Hôm nay có thể yên tĩnh cho bọn họ vào cửa như vậy, cũng coi như tương đối hiếm lạ. Có thể nói, trong đầu Chu thị còn có người con này, có nhóm con cháu này.
Dù sao, có rất nhiều người, lúc trẻ tuổi nóng nảy, đợi đến khi về già tính tình cũng hòa nhã rất nhiều, đối đãi với con cháu cũng trở nên hiền hòa hơn. Có lẽ, Chu thị cũng sẽ có thay đổi. Mặc dù, thay đổi này tới hơi trễ, nhưng dù sao có cũng còn hơn không.
Liên Thủ Tín nghĩ như vậy, dẫn đầu đi vào đông sương phòng. Sau đó là Trương thị, mấy người Liên Mạn Nhi cũng theo vào sau.
Trong phòng, được Tưởng thị thu thập càng thêm gọn gàng ngăn nắp. Liên Mạn Nhi nhìn lướt qua liền phát hiện có vài vật bày trên hộc tủ, vốn là ở tây sương phòng. Chắc hẳn Tưởng thị đã dời qua, để bày biện cho đủ số.
Trong nhà người nông dân, hầu hết đều không có quá nhiều trang sức hay vật bài trí. Chỉ có lúc chiêu đãi khách quý, hoặc là thời điểm nghị thân thì mượn đồ tới chưng. Cũng không chỉ có nhà người nông dân mới như thế, đôi khi nhà giàu cũng như vậy, coi như là chuyện thường tình. Tưởng thị làm như vậy chính là chỗ khéo léo của nàng, đồng thời cũng cho thấy nàng rất coi trọng chuyện một nhà Liên Thủ Tín đến đây.
Trừ vật bài trí trên hộc tủ, bên trong nhà cũng chỉnh tề bày vài cái ghế dựa, mỗi cái đều trải áo ghế, mặc dù là loại vải vóc bình thường, nhưng sắc hoa trắng trong thuần khiết, đường may cũng cực kỳ tinh xảo khéo léo. Vừa nhìn, đã có thể thấy là bàn tay của Tưởng thị.
Tưởng thị được Liên Mạn Nhi an bài sinh kế, hiển nhiên trong tay có một chút tiền bạc tiêu dùng, ở nhà cũng có quyền nói chuyện hơn. Nếu không, dù cho trong tay nàng có tiền đi nữa, cũng khó mà lướt qua Chu thị để mua thêm những thứ đồ này.
Có thể khiến Chu thị đồng ý để nàng bố trí như vậy, mua thêm những đồ này, hẳn cũng không dễ dàng. Nghĩ như vậy, ánh mắt Liên Mạn Nhi dời đến trên giường gạch.
Chu thị vẫn như trước ngồi trên đệm gần đầu giường đặt gần lò sưởi, sau lưng là chăn của bà đã được cuốn lại. Hôm nay, Liên lão gia tử qua đời đã nhiều năm, Chu thị cũng không kiêng kỵ gì, lại càng muốn để trống ra vị trí cho một người ở đầu giường đặt lò sưởi, không phải vì Chu thị tưởng niệm Liên lão gia tử.
Chu thị thích ngủ trên kháng nóng, mỗi ngày đều để cho đám người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị đốt nóng kháng. Mà trên kháng này, nơi nóng nhất đương nhiên là đầu giường đặt gần lò sưởi. Nhưng Chu thị lại ngại nơi đó quá nóng, sợ nướng chín bà, vì vậy mới để chừa ra một khoảng kia.
Có lẽ người biết chuyện sẽ nói, nếu đã sợ bị nướng, vậy thì đốt ít một chút, cần gì phải làm như vậy? Nhưng mà, Chu thị không cho phép đốt quá ít củi, nhất định phải hun đầu giường đặt gần lò sưởi nóng đến phỏng tay, bà mới vừa lòng. Dĩ nhiên, có phần Liên Thủ Tín phụng dưỡng, bên này cũng không cần quan tâm đến vấn đề củi lửa. Chuyện này chẳng qua chỉ là một trong những chuyện quái lạ của Chu thị mà thôi.
Lão thái thái Liên gia khó hầu hạ, mười dặm tám thôn quanh đây đã không còn là bí mật gì.
Chu thị ngồi như vậy, sống lưng hơi khom, đầu hơi cúi thấp, nghe thấy được động tĩnh đám người Liên Thủ Tín vào cửa, cũng không ngẩng đầu lên. Có điều, nhìn bà đầu tóc được chải gọn gàng, trên người áo lụa và quần dài mới tinh màu chàm, thêu chữ vạn, hai chân co lại lộ ra đôi vớ bông màu trắng cũng mới tinh.
Vậy là Chu thị cũng có sửa soạn.
Ngay gần Chu thị, đứng dọc theo kháng chính là Liên Nha Nhi. Liên Nha Nhi cũng mặc một bộ váy áo mới, nhìn thấy nhiều người như vậy đi vào, trên mặt nàng cũng có chút sợ hãi.
“… Bà nội, Tứ thúc, Tứ thẩm mang theo Mạn Nhi, tiểu Thất, Ngũ lang và vợ Ngũ lang tới thăm bà đây ạ.” Tưởng thị tận rộn tiến lên, đến lúc gần sát chỗ Chu thị, hơi lên giọng nói.
“Ừm…” Dường như Chu thị đang lim dim, nghe được giọng Tưởng thị mới từ từ ngẩng đầu, mơ mơ màng màng ừm một tiếng.
Tưởng thị lại lặp lại một lần nữa, Chu thị mới à một tiếng.
“… Lão tứ tới rồi…” Chu thị kéo dài giọng nói, xem ra bà đã tỉnh táo lại.
Liên Thủ Tín và Trương thị đều nhanh chóng gọi nương. Chu thị cũng không lên tiếng. Dưới đất đã trải sẵn vài cái đệm, Liên Thủ Tín và Trương thị tiến lên trước hành lễ. Liên Mạn Nhi muốn hành lễ, Tưởng thị bên cạnh lại đỡ nàng lên. Hôm nay thân phận Liên Mạn Nhi đã không còn như xưa nữa.
“… Mới vừa rồi lão thái thái còn nhắc tới, nói sợ giảm phúc…” Tưởng thị cười nói.
Tiểu Thất tiến lên hành lễ xong, sau đó, Ngũ lang mang theo Tần Nhược Quyên hành lễ. Tưởng thị ở một bên đã sớm chuẩn bị một chén trà, để sau khi Tần Nhược Quyên hành lễ xong thì dâng trà cho Chu thị.
Chu thị ngồi đó, trong miệng ừm một tiếng nhưng cũng không đưa tay đón trà. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn, đã cảm thấy ánh mắt Chu thị mờ hơn trước kia rồi, ánh mắt dường như không có tiêu cự.
Lúc này Tưởng thị mới bước lên phía trước nghiêng người nhận trà trong tay Tần Nhược Quyên, nhẹ nhàng đặt trước mặt Chu thị.
“Lão thái thái tuổi tác đã cao, có chút mơ hồ. Thời gian ngủ nhiều hơn lúc tỉnh táo.” Tưởng thị vừa cười vừa giải thích: “Mấy ngày qua người có nhắc, chắc vợ Ngũ lang sắp tới, lão nhân gia người rất cao hứng. Vì quá vui mừng mà tối qua mãi vẫn không ngủ được, lôi kéo chúng ta nói chuyện, kết quả ngày hôm nay, không có tinh thần.”
Tần Nhược Quyên cười đáp một tiếng, lại từ trong tay nha đầu đón lấy hai màu châm tuyến, như cũ cung kính tặng cho Chu thị. Chu thị vẫn không có phản ứng gì, vẫn là Tưởng thị đi qua nhận thay, đặt ở trước mặt Chu thị.
“… Bà nội, người nhìn xem, đường may này thật đẹp, là vợ Ngũ lang hiếu kính lão nhân gia người đó.” Tưởng thị lại ở bên tai Chu thị hơi lên giọng nói.
Hai con ngươi mờ mờ của Chu thị xoay lòng vòng, cuối cùng rơi vào trên hai màu châm tuyến. Sau đó, bà nhanh chóng vươn tay ra cầm hai màu châm tuyến lên, nâng lên trước mặt bắt đầu đánh giá. Đánh giá xong, lại ừm một tiếng cất châm tuyến ra sau lưng.