[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 347 : Ý định
Ngày đăng: 20:34 15/09/19
Edit: Lãnh Phong Beta: Sakura Liên Mạn Nhi nghe nói trong nhà có người đến, vội vàng đứng dậy.Lúc này, Liên Diệp Nhi cũng đã đến nơi, người một thân đổ mồ hôi, cúi người thở dốc.Liên Mạn Nhi đứng gần cũng có thể thấy tiếng tim đập thùng thùng của Liên Diệp Nhi xem ra Liên Diệp Nhi chạy một mạch từ cửa hàng ra đây.
Liên Mạn Nhi vừa đi về vừa hỏi: “Diệp Nhi, ai đến vậy?”
Liên Diệp Nhi vừa thở gấp vừa đáp: “Người Trầm gia đến, đã ở trong cửa hàng rồi. Tứ thẩm bảo muội tranh thủ lại đây báo cho mọi người”
Từ lúc đưa tin tức về cây ngô đến bây giờ cũng là lúc Trầm gia có hành động.Chỉ không biết người tới lần này là ai.
Mọi người cùng nhau đi trở về, Liên Thủ Tín lại hỏi Liên Diệp Nhi: “Diệp nhi, người nào của Trầm gia tới vậy?”
Liên Diệp Nhi trả lời: “Là Trầm Lục gia, Trầm cửu gia cũng theo tới.”
Vậy ra Trầm Lục đích thân đến.Xem ra hắn cũng đã nhận thấy tầm quan trọng của chuyện này. Về phần tiểu Trầm béo, tên này đúng là cái đuôi nhỏ của Trầm Lục. Nghĩ tới tiểu Trầm béo tròn vo đi sát sau lưng Trầm Lục, lại còn nói không biết ngượng là hắn sau lớn lên cũng sẽ có bộ dạng như Trầm Lục bây giờ, Liên Mạn Nhi không nhịn được mỉm cười.
Còn chưa tới của hàng mà từ xa xa đã nhìn thấy phía trước quán có tầm hai mươi người mặc trang phục nhà binh hẳn là quân sĩ đứng chỉnh tề. Cạnh đó là hai hàng ngựa cao to đã được buộc chốt cần thận cùng với một cỗ xe ngựa lớn. Đợi đến khi đi tới cửa hàng lại nhìn thấy mấy binh sĩ cầm lệnh bài dứng hai bên cửa ra vào.
Chẳng phải là Trầm Lục tới hay sao, hắn trước kia cũng không phô trương như vậy, không biết có chuyên gì xảy ra? Liên Mạn Nhi nhìn lại lệnh bài trong tay một mặt viết chữ tránh xa. Còn một mặt trên đó viết nếu bị bắt sẽ trưng thu làm nô lệ trước tướng quân.
Người lính canh cửa thấy có mấy người đi về phía này liên ra tay ngăn cản:
“Tổng binh đại nhân đang ở đây, người không có phận sự không được tới gần.”
Vị canh cửa này có râu quai nón, vẻ mặt như ác sát hung thần, thanh âm nói vang như chuông đồng. Liên Mạn Nhi không khỏi nhìn xung quanh, nếu như bình thường, có đại nhân vật nào đó tới, người trong thôn chắc chắn sẽ tới xem náo nhiệt vậy mà hôm nay đến một bóng người cũng không có hiển nhiên là bị khí thế này dọa cho sợ không dám tới xem.
Bỗng có một người trẻ tuổi tới nói chuyện với người canh cửa: “Đây là ông chủ cửa hàng trong này, cũng chính là người mà đại nhân muốn tìm.”
Vị canh cửa nghe thấy vậy vội đứng lui sang một bên.
Người trẻ tuổi kia hô: “Vào đi, đại nhân đang chờ các ngươi đó.”
Liên Mạn Nhi thoáng nhìn qua người trẻ tuổi này, cảm thấy hắn có chút quen mắt, dường như đã bái kiến lần nào đó rồi.
Người trẻ tuổi kia thấy Liên Mạn Nhi nhìn hắn thì khẽ cười.
Vào trong đã thấy Trầm Lục mặc một bộ thường phục gấm đỏ ngồi ở bàn giữa đang chậm rãi phẩm trà, Trầm Khiêm ngồi ngay dưới tay hắn đang nhìn ngó xung quanh.
Trương thị và Triệu thi đều đứng cạnh cửa phòng bếp sàn sang phục vụ.
Trầm Khiêm nhìn thấy Liên Mạn Nhi, cục thịt ục ịch trên mặt lập tức cười sáng lạn. hắn dịc dịch mông như muốn trèo khỏi ghế, quay đầy lại nhìn thấy ánh mắt Trầm Lục lại cọ quậy quay về chỗ cũ.
Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất lúc này cũng bước lên phía trước cúi chào Trầm Lục
“Đứng lên đi.”Giọng nói của Trầm Lục vang lên vẫn lãnh đạm như trước không có bất kỳ cảm xúc gì. Đợi mấy người Liên Mạn Nhi đều đứng dậy, hắn lại hướng về phía Liên Mạn Nhi mà nói: “Nói sự tình cây ngô thế nào?”
Liên Mạn Nhi liền đem chuyện từ sau khi có được hạt giống ngô kể ra: gieo trồng, chăm sóc đến lúc cây đậu được bắp ngô như hiện tại lại phát hiện ra chúng ăn được.
Liên Mạn Nhi nói: “Tự nhà chúng ta nếm trước, cảm thấy ăn rất ngon, những lúc đói có thể lấy làm lương thực. Ta nghĩ việc này có lẽ cần nói cho Lục gia cùng Cửu gia biết rõ.”
Ánh mắt Thẩm Lục quét qua gương mặt Liên Mạn Nhi, nhàn nhạt nói: “Kim ngọc mễ nhà ngươi hiện ta danh tiếng cũng không nhỏ.”
“Đó là nhờ phúc của Lục gia.” Liên Mạn Nhi đáp lại luôn: “Hạt giống ngô này là nhờ Lục gia và Cửu gia cho, nhà chúng ta không bao giờ dám quên. Ngoại trừ ngô trong vườn sợ để lâu quá già không thể ăn còn lại ngô ngoài ruộng kia chúng ta đều không động tới, chờ nghe Lục gia quyết định.”
Dừng một chút Liên Mạn Nhi lại nói thêm: “Đã có người hướng tới chúng ta nói chuyện muốn mua hạt giống cây ngô, còn ra giá cao nhưng chúng ta đều không nhận lời.”
Trầm Lục nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Liên Mạn Nhi vụng trộm liếc nhìn Trầm Lục, nàng đoán tâm tình Trầm Lục bây giờ cũng không tệ lắm. Người này nhất định là tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu làm quan cho nên vẫn luôn duy trì bộ đạng không lộ rõ vui buồn hay tức giận như vậy khiến người khác nhìn không thấu. Nghe nói khi làm quan, đây là một bí quyết quan trọng.Liên Mạn Nhi thầm oán.
Liên Mạn Nhi thấy Trầm Lục uống trà không nói lời nào lại cười hỏi: “Lục gia ngài nếm qua ngô non thấy hương vị có tạm được không?”
Tiểu Trầm béo cướp lời nói: “Ta và Lục ca đều ăn cả, trước hết là ăn mấy bắp ngươi đưa cho ta đấy.” không biết có phải ảo giác của Liên Mạn Nhi không nhưng nàng thấy mấy từ “ngươi đưa cho ta” dường như tiểu Trầm béo thoáng nhấn mạnh. “…Về sau thì là ăn ngô của nhà ta. Ngô non ăn rất ngon, ta đều ăn hết cả. Lục ca của ta cũng thích ăn.”
Trầm Khiêm nói vậy xong, Trầm Lục lại chậm rì rì nói hai chữ: “Khá tốt.”
Khá tốt.Như vậy ý tứ chính là “rất tốt”.Liên Mạn Nhi liếc mắt ra hiệu với Ngũ Lang một cái: “Ca, đem vật chúng ta đã chuẩn bị tới cho Lục gia đi.”
“Được.” Ngũ lang gật đầu đáp ứng liền đi vào buồng trong cầm một tấm thiệp ra đưa lên.
Một gã sai vặt tiếp nhận lấy rồi đặt lên bàn.Trầm Lục đặt chén trà xuống, cầm lấy tấm thiếp mở ra nhìn, khóe miệng có chút vểnh lên.
Trong tấm thiếp có ghi lại kỹ càng nhà Liên Mạn Nhi gieo trồng ngô như thế nào, còn ghi lại sản lượng ngô non, cũng để trống ra một ô để sau khi thu hoạch lại ghi tiếp vào tổng sản lượng.
Trong tâm Trầm Lục thầm nghĩ: “Biết rõ nặng nhẹ, cũng còn có tâm.”
“Chữ viết trên thiệp này là của ai?’Trầm Lục hỏi, hắn cũng đã xem qua thư Liên Mạn Nhi viết cho Trầm Khiêm, chữ trên thiệp này không giống chữ viết của Liên Mạn Nhi.
“Là ta.”Ngũ Lang đáp.
“Lục gia, ca ta từ đầu xuân năm nay đã đi học trên trường tư thục của thị trấn, cũng may lại có Lỗ tiên sinh trên núi thường phụ đạo cho ca ta và Tiểu Thất học bài.” Liên Mạn Nhi nói thêm: “Sang năm ca ta có thể cùng các sĩ tử nhỏ tuổi đi thi rồi.”
Thẩm Lục nhìn Liên Mạn Nhi hỏi: “Chữ của ngươi cũng do Lỗ tiên sinh dạy sao?”
Liên Mạn Nhi gật đầu; “Dạ, phải.”
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi nói tiếp: “Nghe nói ngươi so với ca ca cùng đệ đệ của ngươi học còn tốt hơn, nếu được phép đi thi còn có thể đậu tú tài, cử nhân.”
“Ngài nghe…” Liên Mạn Nhi muốn hỏi Trầm Lục là nghe ai nói như vậy, đột nhiên nhớ ra lần đầu nàng viết thư cho Trầm Khiêm có khoe khoang trong thư như vậy. Thẩm Lục nhất định là đã xem qua thư này, bây giờ nói như vậy cũng không giống như là đang khen nàng. Nghĩ vậy mặt Liên Mạn Nhi có chút đỏ lên.Được rồi, nàng thừa nhận lúc đó lòng nàng có chút tham hư vinh, nghĩ đến đối phương là tiểu Trầm béo nên cũng không cố kị lời nói.Trầm Lục này thật là một người không phúc hậu.
Thấy Liên Mạn Nhi không nói gì, Trầm Lục ho khan một tiếng, đem tấm thiệp thu lại, sau đó đứng lên: “Đi. Nhìn xem cây ngô các ngươi trồng thế nào.”
Thẩm Khiêm hoan hô một tiếng nhanh chóng trèo từ trên ghế xuống.
Liên Thủ Tín dẫn đường, mọi người theo sau Trầm Lục và Trầm Khiêm trước hết đi tới phía sau cửa hàng xem cây ngô trong vườn rau.
Trầm Khiêm lần đầu đi vườn rau, cái gì cũng thấy hiếm lạ liền một mạch hướng Liên Mạn Nhi hỏi không ngừng.Liên Mạn Nhi cũng kiên nhẫn nói rõ cho hắn.Trầm Lục tưởng như lơ đễnh không để ý nhưng thật ra là cố ý thu hết vào trong tai.
Từ vườn ra đi ra, đoàn người lại ra đồng.Trông thấy một mảnh hơn hai mươi mẫu đất đều trồng ngô, phủ khắp một màu xanh um, tươi tốt,Trầm Lục khẽ gật đầu.
“Ngô trong ruộng trồng muộn nên cũng trưởng thành muộn hơn. Lúc thu tới cũng sẽ hoàn toàn già. Nhà ta định sau khi ngô non trong vườn bán hết cũng có thể bán ngô ngoài ruộng rồi. Bán tầm bốn năm phân đất khoảng mười hôm, còn lại gần hai mươi mẫu đất có thể để lại một ít làm lương thực ăn, còn đâu đều để làm hạt giống.”
Liên Mạn Nhi đi sau Trầm Lục và Trầm Khiêm nhỏ nhỏ giọng nói ra ý định của mình.Trầm Lục không cho ý kiến gì cả.
Liên Mạn Nhi cẩn thận hỏi: “Lục gia nếu cho phép mọi người trồng ngô, có thể hay không để thôn ta trồng trước?”
Trầm Lục không trả lời Liên Mạn Nhi mà hỏi: “Sản lượng cây ngô này có thực sự cao như ngươi nói?”
“Vâng, chắc chắn.”Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu. Trong tấm thiệp, nàng đã tính qua sản lượng ngô non, đợi đến lúc thu hoạch, ngô già hẳn rồi, căn nặng chắc chắn còn cao hơn thế. Như Liên Mạn Nhi có thể một lần ăn được hai bắp ngô non nhưng đổi lại thành hai bắp ngô già thì dù là nấu cháo hay mài bột ra làm bánh ngô nàng sẽ không thể ăn hết.
Liên Mạn Nhi nói: “Lục gia, năm nay mùa màng tốt, nhà ta lại chăm sóc tỉ mỉ, phân bón cũng đầy đủ, đoán chừng đợi đến khi thu hoạch xuống mỗi mẫu ít nhất phải được bảy đến tám trăm cân ngô. Việc này chúng ta cũng chưa dám nói cùng ai, chỉ ghi lại thiệp để gửi Lục gia. Ngài không cần phải lo lắng không đáng tin.”
“Tốt.” Trầm Lục nhẹ gật đầu, lại liếc nhìn Liên Mạn Nhi nói thêm một câu: “Đợi thu hoạch ngô lại nói sau.”
“Mạn Nhi, đó là cái gì?” Trầm Khiêm lần đầu tiên thấy túp lều giữa đồng liền hỏi Liên Mạn Nhi.
“Đó là túp lều cho người canh đồng ở.” Liên Mạn Nhi liền nói cho Trầm Lục cùng Trầm Khiêm biết rõ, vì sợ có người tới phá hoại hoặc ăn trộm hoa màu nên nhà họ mướn người tới đây trông coi ngày đêm.
“Người dân ở đây đều thuần phác, những ngày này đều chỉ phát hiện hai người lạ tới gần ruộng ngô định làm gì đó nhưng đều bị người canh đồng phát hiện ra và đuổi đi rồi.”Liên Mạn Nhi nói thêm.
Trầm Lục nhíu nhẹ lông mày nói: “Có muốn phái thêm người trông coi không?”
“Mạn Nhi, đây là cái gì?” Trầm Khiêm chỉ vào mảnh ruộng trồng khoai lang hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi chưa kịp trả lời đã thấy xe kiệu từ phía xa xa nhanh chóng đi tới.
“Huyện lệnh huyện Thanh Dương cầu kiến đại nhân.”
“Chúng thân sĩ trấn Gấm Dương cầu kiến đại nhân.”
***… … … ***