Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 117 : Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ |16|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Hai chân khép lại, sống lưng thẳng thắn, khuôn mặt bi thống — đây là một nghi thức trang nghiêm.



Cùng với tiếng nước xả bồn cầu, Khấu Thu mắt mở trừng trừng nhìn hai cái răng cửa của mình đã đi đến nơi xa xăm.



— Hai cái răng cửa của hắn. Nếu không bây giờ không tiện, hắn nhất định sẽ cất kỹ tụi nó, mỗi ngày thành kính dâng hương. Mà không phải là nhìn thi thể chúng nó bị xử lý tùy tiện như thế này, tên gọi tắt thuỷ táng.



Thủy táng: an táng bằng nước



Sau khi Khấu Thu từ trong WC đi ra, không trung mây đen dầy đặc, toàn thân tản ra một luồng hắc khí. Cho dù vẫn bị băng vải quấn quanh kín kẽ không chỗ hở, nhưng vẫn có cảm xúc. Từng đợt ai oán như đang loi nhoi ra ngoài khe hở băng vải.



Không nên nói, không nên hỏi. Lận Ngang, Kinh Viễn còn có Lận An Hòa không hẹn mà cùng hiểu. Lúc này mà đi nói chuyện với Khấu Thu tuyệt đối là một lựa chọn không sáng suốt. 



Vì thế học sinh ban A trải qua một buổi tối, thật vất vả mới tiêu hóa xong sự thật Khấu Thu tiến hóa thành xác ướp. Ngày hôm sau, xác ướp âm trầm này lại đeo thêm một cái khẩu trang.



Vì tránh cho việc nói chuyện với người khác. Trừ lúc vào tiết, Khấu Thu đều đeo tai nghe nghe nhạc. Bất cứ ai nói chuyện với hắn, hắn đều làm bộ như ta nghe không thấy.



“Xảy ra chuyện gì thế?” Trần Nhạc Thiên nhỏ giọng hỏi.



Cơ Chi: “Không rõ lắm.”



“Điện thoại có vấn đề?”



Cơ Chi lắc đầu.



Trần Nhạc Thiên kinh ngạc: “Vậy thì sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay cậu ấy thế?”



Một cái điện thoại với màn hình bẻ tan nát, hấp dẫn người chú ý ở điểm nào chứ?



“Chỉ là tò mò thương hiệu gì thôi.” Cơ Chi nói: “Lần đầu tiên tôi thấy chiếc di động đã được thiết lập phát cái bài hát có thể phát ngược lại thiết lập này.”



Nói tóm lại, không phải là đã thiết lập phát một bài mà máy lại phát các bài ngẫu nhiên thôi sao?



Loại hiện tượng siêu tự nhiên này.



Khấu Thu cười nhạt. Di động hiệu sơn trại, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được, không có chuyện gì mà nó không làm được.



Ba ngày trôi qua, răng cũng mọc lại, rốt cục hắn đã có thể tháo khẩu trang xuống.



Mỗi cuộc gặp gỡ liền trở thành một hồi ức đẹp đẽ. Hiện giờ có người dùng thân thể lĩnh hội chứng minh những lời này hoàn toàn sai trái.



Đối với một vật thể màu trắng không được xác định, hành động đầu tiên Lười Biếng cùng Siêng Năng làm chính là bỏ chạy.



Khấu Thu nắm lấy cổ áo Lười Biếng: “Chạy cái gì?”



Thấy tên ngốc Lười Biếng bị bắt lại, Siêng Năng không còn cách nào khác, chạy trở về.



Khấu Thu buông tay ra, lạnh lùng nói: “Không đi làm xằng làm bậy, tới tìm ta làm gì?”



Hắn không đề cập đến cái này thì thôi. Nhắc tới, hai người đều xót xa trong lòng. Cuối cùng vẫn là Siêng Năng mở miệng: “Gần đây không biết đắc tội phải ôn thần nào, không biết sao chúng ta có làm cái gì đều không thuận lợi.”



Lười Biếng gật đầu, phụ họa: “Hôm trước đi chọc gái, lại gặp phải một người thấy việc nghĩa hăng hái xông tới, lớn tiếng quát tháo. Rồi có đợt đi ăn cơm bá vương, ngay cả chủ quán cũng không phát hiện, lại bị tên xen vào việc người khác bắt đến đồn cảnh sát. Hôm qua đang đứng ngay ven đường ăn cướp, lại gặp phải kẻ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, lại còn rút dao thật nữa chứ.”


Nói tới đây, hắn gần như điên cuồng hét lên.



Trần Chu mà lại được phân vào hàng ngũ chỗ tốt. Có thể khẳng định tinh thần tên này đã hoàn toàn thất thường.



“Người hắn yêu là ta! Là ta!” Thiếu niên hét lớn, giọng nói trong suốt lại vì hét lên mà trở nên bén nhọn: “Tiểu tam phá hoại tình cảm người khác đều đáng chết!”



Vừa dứt lời, ‘đoàng đoàng đoàng’ ba tiếng.



Trần Chu tới nơi. Đập vào mắt chính là một mai rùa nặng trịch, còn có thiếu niên vì khiếp sợ mà ngón tay đặt ngay cò súng cứng ngắt lại.



Thành công thăng cấp thì tiểu tam phá hư tình cảm người khác. Khấu Tiểu Tam từ trong mai rùa ló đầu ra, ánh mắt tối như mực đối diện với Trần Chu.



Trần Chu: …



“Yêu quái.” Thiếu niên lẩm bẩm: “Hắn là yêu quái.”



Khấu Thu vì mình đính chính: “Xin không cần kỳ thị.”



Thiếu niên hét to với Trần Chu: “Anh còn chờ cái gì, giết hắn, giết hắn đi!”



Trần Chu không đáp. Một lát sau, hắn quỳ một gối xuống đất, chạm vào mặt Khấu Thu: “Em yêu anh chứ?”



Khấu Tiểu Tam lắc đầu.



Hắn đã từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng không khả năng nào hoang đường đến buồn cười giống như bây giờ. Chuẩn bị kĩ lưỡng đến vậy, khi sắp thành công mới phát hiện đây là trò hài nực cười. Hắn có thể thôi miên con người, nhưng có thể thôi miên một con rùa sao?



Lửa dần dần lan đến, Khấu Thu nói: “Nói cho cái tên điên kia biết, tôi với anh không phải thật tâm tương ái. Cứ để như vậy, chúng ta đều chết cháy ở đây.”



Dưới ánh lửa, gương mặt Trần Chu gần như yêu dị. Hắn dùng đầu ngón tay dọc theo mặt nghiêng Khấu Thu lướt khẽ, sau đó đi đến bên người thiếu niên, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên: “Để anh mang em đi.”



Súng trong tay rơi xuống đất, bởi vì thiếu niên té xỉu vào lòng hắn.



“Anh nghĩ anh không quay lại được nữa rồi.” Trần Chu lẩm bẩm, nắm lấy tay thiếu niên đi đến sát mép tòa nhà. Ôm lấy hắn, sức lực đặt hết lên người thiếu niên, hai người té xuống dưới.



Tình yêu của hắn, từ đầu đến cuối đều là bệnh thái.



Bệnh thái: trạng thái không bình thường về sinh lý hoặc tâm lý



Khấu Thu lùi đầu vào trong mai, không lãng phí sức lực nữa. Với tốc độ hiện tại của hắn, chờ hắn rời đi biển lửa thì tòa nhà này cũng cháy xong. Mai Huyền Vũ là thứ cứng rắn nhất trên thế giới, không biết là có chống lửa được tốt không nữa.



Mấu chốt là, không bị thiêu chết, thì cũng sẽ bị khói hun chết. Hay là cứ trực tiếp nhảy xuống cho nhanh, biết đâu không té chết cũng không chừng.



Ngay lúc hắn di động đến mép tòa nhà, đột nhiên có người nắm lấy cái đuôi của hắn. Khấu Thu muốn ló đầu ra, lại bị nhét vô lại.



Hít khói nhiều lắm, cuối cùng chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy người ôm hắn có tóc dài trước ngực.



Lịch sử luôn có sự tương tự. Đã lâu thật lâu trước kia, cũng có một vụ cháy lớn như vậy. Lúc ấy trực thăng nổ mạnh, dưới tầng tầng lớp lớp khói đen hắn bị bắn trúng ngực, đi đời nhà ma. Mà hiện giờ, cũng dưới ngọn lửa hừng hực tương tự, hắn bị người ôm vào ngực mang đi, rời xa chốn khói lửa hung tàn này.



Từ chết đến sống, hết thảy đã trần ai lạc định.



Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc