Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 19 : Ta là hồng liên nở rộ trong mộng của ngươi |1|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Mặc Vấn nhìn Khấu Thu cùng Cơ Chi: “Lát nữa cần hai người về đồn lấy lời khai.”



Cơ Chi nhíu mày: “Ngay đây không được sao?”



Mặc Vấn lắc đầu: “Theo luật mà làm.”



Khấu Thu bất thình lình nói: “Thật hy vọng khi anh lái xe, trong lòng cũng mặc niệm chuẩn tắc này.”



Mặc Vấn lý trí chuyển đề tài: “Vì hai cậu là học sinh, an toàn là trên hết. Lấy lời khai xong, cảnh sát sẽ thông báo cho người nhà đến đón hai cậu về.”



Nghe đến đó, Cơ Chi sờ sờ mũi, nói với Khấu Thu: “Thật hâm mộ cậu nha, ông già nhà tôi nhất định sẽ lải nhải một tràng. Bác Khấu thì không.” Nghĩ đến tính cách lạnh lùng của Khấu Quý Dược, hắn lại có chút nghi hoặc nói: “Lại nói, khi hai người ở chung thì thế nào?”



Khấu Thu: “Nhìn nhau không lời gì để nói.”







Lấy lời khai xong cũng là chuyện của 30 phút sau. Lúc này sắc trời dần tối, màn đêm chậm rãi kéo màn, người nhà Cơ Chi nhanh chóng đến đón. Trước khi đi, hắn do dự một chút, hỏi Khấu Thu có muốn về cùng hay không. Khấu Thu cự tuyệt, hắn thở dài: “Thế mai ở trường gặp.”



Khấu Thu gật đầu: “Mai gặp.”



Trong phòng làm việc chỉ còn lại có Khấu Thu cùng Mặc Vấn. Mặc Vấn đang cúi đầu xử lý tài liệu, nghiêm túc xem một lần, sau đó ký tên.



“Thật ra cậu không cần ở lại.”



Mặc Vấn ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Tôi sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.” Nói tới đây, hắn bổ sung: “Camera trong nhà hàng không bao quát nhà bếp. Vả lại trong bếp còn có một lối ra đằng sau thẳng đến ngõ hẹp. Chỉ với đống tài liệu trong tay, căn bản không đủ để bắt hung thủ.”



Khấu Thu: “Tôi biết anh muốn nói gì, yên tâm đi. Tôi sẽ không để mình bị liên lụy.”



Mặc Vấn: “Cậu đã bị liên lụy.” Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt Khấu Thu, lập lại từng chữ: “Cậu chọc giận hắn.”



Lần đầu tiên chính là đưa xương cốt, giờ lại là con mắt đẫm máu.



Khấu Thu liếm liếm đôi môi khô khốc: “Tôi cái gì cũng không làm.”



“Hơn phân nửa chính là vì cậu cái gì cũng không làm.” Mặc Vấn trầm giọng nói: “Suy nghĩ một chút, hung thủ vô cùng có khả năng tồn tại mê muội cuồng nhiệt với cậu. Hắn mỗi ngày đều ôm tâm tình cuồng nhiệt nhưng cậu lại quá thờ ơ với cuộc sống của mình. Đã quá rõ, chính vì tình cảm không cân bằng mà chọc giận đến hắn.”
Khấu Thu nhìn trời, cảm thấy level trang bức của mình lên thêm một cấp.



Cúi đầu, ngó ngang ngó dọc, vì cái gì gần đây lại không có chiếc xe nào?



Một âm thanh lạnh nhạt vang lên: “Phòng thí nghiệm cần một số tư liệu. Trước khi ta đến đây đã kêu tài xế đi đưa rồi.”



Khấu Thu: “Giờ chúng ta làm sao về?”



Khấu Quý Dược: “Taxi.”



Nói xong chuẩn bị đi ra đường cái bắt xe.



Bỗng nhiên sau lưng vang lên một âm thanh lạnh lẽo: “Ông xác định có mang theo tiền mặt, taxi không có dịch vụ quẹt thẻ.”



Khấu Quý Dược không trả lời, yên lặng trở về chỗ cũ.



Khấu Thu lục cặp, ngón tay rút ra một tấm thẻ. May mà trước khi đến Khấu gia, hắn đến trường bằng thẻ xe bus: “Đi xe bus.”



Khấu Quý Dược vuốt cằm.



Gió đêm thanh lương sảng khoái, trạm chờ xe bus cũng không có nhiều người. Dù là thế mái tóc dài khẽ đung đưa trong gió cộng với một thân tây trang giày da, Khấu Quý Dược vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.



Đèn giao thông ở ngã tư phía trước chuyển sang màu xanh. Xe bus chậm rãi vững vãi tiến đến, vừa vặn đứng trước mặt Khấu Quý Dược.



Khấu Thu đưa thẻ xe bus cho Khấu Quý Dược, đối phương cầm lấy đi lên xe.



‘Rắc rắc’ một tiếng.



Theo đằng sau, Khấu Thu mắt mở trừng trừng nhìn người phía trước vẻ mặt bình tĩnh nhét thẻ vào chỗ nhét tiền xu, sau đó vô cùng tự nhiên quay đầu lại hỏi hắn: “Chúng ta hai người, có cần thêm một tấm thẻ nữa không?”



Khấu Thu: “…”



Bus xe lái xe: “”