Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 26 : Ta là hồng liên nở rộ trong mộng của ngươi |8|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


“Một ngàn tám?” Mặc Vấn cầm ví đơ lại, không phải chỉ chụp có 36 tấm thôi sao.



Chủ tiệm liếc hắn một cái: “Vốn chỉ có tám trăm nhưng bọn họ cứ thích cái này muốn cái nọ.”



Mặc Vấn cười lạnh: “Thêm bớt còn đắt hơn FTS?”



Chủ tiệm: “Tính tiền in ảnh.”







Đi ra đầu ngõ, trừ Khấu Thu, ba người còn lại sắc mặt đều đen thui.



Mặc Vấn: “Lần sau quay lại tôi sẽ niêm phong cái tiệm chặt chém này.”



Cơ Chi: “Dám nói tôi lùn, ha hả.”



Trần Nhạc Thiên: “Móa, chụp JJ tớ nhỏ như vậy, lão tử muốn *** toàn thế giới!”



Khấu Thu: “… Câm miệng.”



Ở nơi hẻo lánh này, ngoài ý muốn Khấu Thu lại gặp được Lận An Hòa. Đối phương mặc một chiếc quần nâu dài, áo xanh tay ngắn lộ ra bắp tay cơ bắp rắn chắc. Trong tay hắn cầm một dây thừng, đầu còn lại là một vòng cổ loại nhỏ.



Khấu Thu lễ phép lên tiếng chào hỏi, thuận miệng hỏi vì sao đối phương đến đây.



Vốn tưởng với tính cách lãnh khốc của Lận An Hòa nhất định sẽ không phản ứng, không ngờ hắn lại mở miệng trả lời: “Giúp chú tôi dắt thú cưng đi dạo.”



Vài tầm mắt dừng lại nơi vòng cổ trống rỗng.



Bệnh hoang tưởng?



Lận An Hòa cúi đầu, nhìn thấy vòng cổ trong tay không biết khi nào lại trống rỗng: “Nó lại chạy.”




Không, thường dân chúng tôi đều chơi như vậy.



Trần Văn Tĩnh không thấy hắn trả lời, một đôi tay mềm mại nhỏ bé nắm lấy vạt áo, mắt hạnh nhìn Khấu Thu tràn ngập sùng bái: “Cậu thật thông minh.”







Khấu Thu mặt không đổi sắc gật đầu: “Quá khen.”



Trải qua thời gian truyền giấy ngắn ngủi, tiểu tổ bốn người chính thức thành lập tình hữu nghị cách mạng thâm hậu, cụ thể bao gồm: chép bài tập lẫn nhau, lên lớp đánh yểm trợ, cùng nhau nói xấu giáo viên này nọ.



Tiết hai là tiết thể dục, bốn người tụ họp thành nhóm cùng nhau đi đi về về.



Nhìn bốn người tình cảm thâm hậu chói mù mắt cún bạn học cả ban A.



Nhưng rất nhanh, chuyện xấu hổ đến rồi.



Nguyên nhân gây ra chính là sau khi tan học cả bọn đến cửa hàng tạp hóa ngồi ghế đá chơi. Trên băng ghế xuất hiện một vệt màu đỏ nho nhỏ.



Đỏ chói trên nền ghế trắng noãn, muốn xem nhẹ cũng không được.



Trần Văn Tĩnh xấu hổ, mặt như muốn nhỏ máu.



“Khụ khụ.” Cơ Chi ho nhẹ hai tiếng an ủi: “Không sao đâu, chúng ta đều…”



Nói còn chưa hết câu, chỉ thấy Trần Nhạc Thiên đi qua, dùng ngón tay quẹt lên vệt màu đỏ đó. Đầu ngón tay dính màu đỏ chói mắt, hắn không hiểu quay đầu nhìn ba người kia sợ đến ngây người hỏi: “Sơn ở đâu ra đây?”



Cơ Chi, Trần Văn Tĩnh: “…”



Khấu Thu vẻ mặt bình tĩnh nói: “Giáo dục gia đình rất quan trọng.”