Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 35 : Ta là hồng liên nở rộ trong mộng của ngươi |17|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Trần Nhạc Thiên như con gà bại trận, ủ rũ nằm trên bàn.



Trần Văn Tĩnh an ủi: “Ít gì cậu cũng bớt được ba ngày khỏi làm bài tập.”



Trần Nhạc Thiên ngẩng đầu, ánh mắt híp lại: “Đại giới chính là bản kiểm điểm hơn một vạn chữ.”



Đại giới: cái giá lớn



Vì thế, vì IQ của người nào đó nên tổ bốn người lần thứ hai khôi phục lại. 



“Đúng rồi, các cậu có biết trường mình diễn vở |Romeo cùng Juliet|không?”



Khấu Thu gật đầu. Lúc ấy khi bọn họ diễn tập, mình và Mặc Vấn còn ngồi đó xem.



“Nghe nói lấy được giải thành phố, còn là giải nhất nữa.”



Nghĩ đến trước đó xem qua nội dung vở kịch, Khấu Thu lựa chọn trầm mặc.



“Hai ngày này, ba đoàn thứ hạng từ 1-3 sẽ đi lưu diễn khắp tất cả các trường trong thành phố. Vài ngày nữa là đến trường chúng ta.”



Khấu Thu mắt lóe sáng: “Được nghỉ không?”



Cơ Chi gật đầu: “Xem như được nghỉ, ngày đó vừa lúc trúng thứ bảy, nhưng vẫn phải đúng giờ đến trường.”



Giờ nghỉ trưa, Khấu Thu nhận được một tin nhắn, là một dãy số xa lạ. Nội dung rất đơn giản: tan học đến tìm anh.



Dường như theo bản năng, Khấu Thu kết luận người gởi chính là Trần Chu.



Trong phòng làm việc, không khí vì thảm thực vật nên so với bên ngoài mát mẻ hơn nhiều. Lúc này, mặt trời đã lặn, khu nhà nhìn có vẻ lạnh lùng.



Trần Chu ở văn phòng đi tới đi lui, bước chân hỗn độn, mười ngón giao nhau dùng sức ma xát, làn da đều bị chà xát đỏ cả lên. Lúc Khấu Thu tiến vào, hắn vì đột nhiên dừng lại, còn suýt nữa bị té ngã.



Khác với vẻ ngoài xinh đẹp, lúc này hắn nhìn có vẻ cẩu thả, thậm chí có chút ngu si.



“Em… em đến rồi.” Trần Chu trời sinh nói chuyện hơi lắp bắp. Có khi muốn nói một câu cũng phải mất rất lâu mới có thể nói hết câu, còn thường thường không diễn tả được thành câu.



Chỉ có Khấu Thu mới biết. Đây là vì hắn luôn không ngừng tự hỏi trong đầu, một khi hắn ngừng lại, nói chuyện so với người khác đều có thứ tự hơn.



Có đôi khi, Khấu Thu không kìm lòng nổi mà nghĩ. Gen Trần Lâm cùng Vạn Yến sao lại có thể sinh ra được một Trần Chu có chỉ số IQ cực cao, tính cách thì lại dịu ngoan như cừu non, nhưng tâm tư thì lại so với độc xà còn độc hơn vạn lần.



Trần Chu rót chén trà cho Khấu Thu, hương trà nồng đậm, lại còn cố ý bỏ thêm miếng sơn tra mà Khấu Thu yêu nhất vào.



Thấy Khấu Thu không uống, hắn có chút tiếc nuối nói: “Em vẫn thấy xa lạ với anh sao.”


Khấu Quý Dược: “Khấu Thu lần này diễn một nhân vật rất lợi hại.”



Thủy Sam hai mắt sáng lấp lánh: “Là vương hậu sao?”



Khấu Quý Dược gật đầu: “Tuy chưa đọc qua nhưng nghe nói rất lợi hại.”



Thủy Sam nghiêm trang chững chạc nói: “Là mười một vương tử vô dụng bị biến thành thiên nga. Còn có một cô công chúa ăn hại, vương hậu tất nhiên là người lợi hại nhất.”



Trên sân khấu, các diễn viên trong vở kịch |Romeo cùng Juliet | đang cúi chào khán giả, khán giả vỗ tay ủng hộ kịch liệt. Dẫn chương trình đi ra giới thiệu tiết mục: “Tiếp theo chính là tiết mục được cải biên từ câu chuyện cổ tích kinh điển |Bầy chim thiên nga|.”



Phía dưới vỗ tay như nước.



Khấu Nguyên mặc một thân trang phục vương tử vô cùng đẹp trai. Hắn nhìn một thân đồ xám xịt cùng đội tóc giả, chả ra làm sao – Khấu Thu, cười khẩy nói: “Lát nữa mày cần phải dốc sức mà diễn nhé, mẫu hậu.”



Hai chữ cuối cùng nhấn mạnh từng chữ.



Có không ít diễn viên đi theo cười cười. Đích thật hôm nay Khấu Thu ăn mặc vô cùng quái dị. Trang phục cùng hóa trang đều chú ý đến công chúa và vương tử. Với lại nhân vật diễn vai độc ác mặc quần áo vô cùng buồn cười, tạo nên hiệu quả như diễn viên hài.



Màn sân khấu chậm rãi kéo lên hai bên. Bối cảnh sân khấu trời trong mây trắng cùng âm nhạc vui vẻ làm tâm tình người xem không khỏi vui lên.



Mười một vương tử lên sân khấu, trong vườn hoa chơi trò chơi. Trong đó đáng chú ý nhất chính là Khấu Nguyên, mặc quần áo rất có hình tượng, hấp dẫn không ít người ủng mộ.



Nhưng vào lúc này, âm nhạc đột nhiên thay đổi, như dòng nước xiết bén nhọn. Vương hậu ác độc Khấu Thu lên sân khấu.



Khấu Nguyên đi ra, nhìn thấy vương hậu vẻ mặt bi thương: “Mỗi khi trong cung cử hành tiệc tùng linh đình, chúng con đều chơi trò đón tiếp khách nhân, nhưng lại không có điểm tâm dư thừa nào để ăn. Người chỉ cho chúng con một chén trà cát, sau đó nói với chúng con đây chính là thứ ngon nhất. Nhưng dù thế chúng con cũng chưa từng oán hận người. Chẳng lẽ người không thể buông tha cho chúng con một con đường sống sao?”



Không thể không nói, diễn xuất của hắn so với diễn tập rất tiến bộ. Có không ít người bị đả động càng căm hận vương hậu hơn.



Khấu Nguyên đưa lưng về phía người xem, trong mắt hiện lên nụ cười đắc ý.



Sau đó tiếp tục bi thương nói: “Xin người thương hại chúng con, lòng nhân từ…”



Còn chưa nói xong, chỉ thấy Khấu Thu giơ quyền trượng lên chỉ về phía Khấu Nguyên đang thao thao bất tuyệt, lạnh lùng quát: “Biến thành tỏi cho ta!”



Thao thao bất tuyệt: nói chuyện không ngừng



Diễn viên: …



Khán giả: …



Khấu Thu thấy Khấu Nguyên vì khiếp sợ nên dừng lại lời kịch dài dòng, vừa lòng nói: “Đúng là nên sớm biến ngươi thành tỏi, để một lớp vỏ bao bọc bên ngoài bao miệng ngươi lại, bớt nhiều lời vô nghĩa.”



Nói xong, lại nói quơ quơ quyền trượng chỉ về hướng Khấu Trân Manh ăn diện công chúa lộng lẫy: “Ngươi thì biến thành bao tải. Cứ giả bộ đi, giả bộ đi, giả bộ đi…”