Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 46 : Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |8|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Trong phòng hoá trang.



Chuyên viên make-up hiện lên tia đắc ý: “Đây tuyệt đối là gương mặt mà mị trang điểm xuất sắc nhất trong nửa năm qua.”



Làn da Khấu Thu vốn trắng, thêm tí phấn càng thêm trắng nõn, cộng thêm đội tóc giả màu vàng, cùng đôi môi hồng.



Mặc cho ai nhìn đều thấy đây là một shota vô cùng đáng yêu.



Khấu Thu nhìn mình trong gương, chỉ có một từ đánh giá — 3D.



“Cậu thấy thế nào?” Chuyện viên make-up cao hứng phấn chấn hỏi hắn.



Không nỡ đả kích lòng tự tin của đối phương, Khấu Thu miễn cưỡng gật gật đầu.



Lát sau, Trần Nhạc Thiên cùng Cơ Chi đi ra khỏi phòng thay đồ. Hai người mặc trang phục thợ săn, vai cùng nửa ngực lộ ra ngoài, nhìn qua có vài phần hương vị hoang dã.



Trần Nhạc Thiên nhìn thấy Khấu Thu, mắt sáng ngời, chạy qua: “Cậu make-up lên đẹp thật, trẻ hơn đến 10 tuổi.”



Khấu Thu yên lặng tính toán trong lòng. Trừ trừ cho ra đáp số: 7 tuổi.



“Có thể đi thay quần áo.” Một cô gái chuẩn bị trang phục đưa cho hắn.



Khấu Thu nhìn lỗ tai mèo, còn có quần áo có hoa văn tổ hợp như 101 con chó đốm, lắc đầu giọng khẳng định: “Tôi không muốn giống mèo rừng.”



Cô gái nghiêm mặt, nghiêm trang chững chạc nói: “Đây không phải mèo, là báo.”



Chỉ hươu vẽ ngựa, chỉ mèo vẽ báo.



Thấy Khấu Thu không tin, cô gái tiếp tục bổ sung: “Hai người bọn họ trong vai thiếu niên săn thú, cũng không thể để cho bọn họ săn một con mèo.”



Khấu Thu cảm thấy có vài phần đạo lý.



Thấy hắn bị mình nói động, cô gái nhanh chóng nói: “Nhanh đi thay quần áo đi, còn mười phút nữa là quay quảng cáo rồi.”



Khấu Thu cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.



Nghe tiếng cửa đóng, Trần Nhạc Thiên nghi hoặc: “Vừa rồi bộ đồ kia thật là báo sao? Thấy sao cũng không giống?”



Cô gái có nề nếp nói: “Dụ con nít, cậu cũng tin.”



Trần Nhạc Thiên, Cơ Chi: …



Trong lòng không hẹn mà cùng sinh ra một ý tưởng, ngàn vạn đừng để cho Khấu Thu biết. Nếu không tuyệt đối sẽ có một ngàn loại phương pháp trả thù.



Bối cảnh trường quay là một rừng rậm nhiệt đới. Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên cầm cung tên trong tay, lưng đeo ống tiễn cố gắng làm ra vẻ chạy trốn. Khấu Thu phụ trách đứng trong một tô mỳ ăn liền siêu lớn, chờ Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên chạy vào, liền xốc nắp lên, yếu ớt nói một câu.



“Đừng ăn tôi, ăn mỳ ý.”




Nghiên cứu viên thành thực lắc đầu: “Không có.”



Dám đưa cái thứ 3D này, lão tử không đánh nát mông nó mới lạ!



Khấu Quý Dược vừa lòng gật đầu: “Tốt lắm.”



Sau đó đi mất.



Nghiên cứu viên nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, không hiểu quá lại thấy sau mông Boss nhà mình đang xòe một cái đuôi, đủ mọi màu sắc.



Loại cảm giác khoe khoang mạc danh kỳ diệu này ở đâu mà tới?



Buổi tối Khấu Thu nằm trên giường chơi di động.



Một tin nhắn không địa chỉ xuất hiện trên màn hình. Vốn dĩ theo kinh nghiệm cũ, trực giác cảnh báo cho Khấu Thu biết, đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.



Nhấn vào, tin nhắn hiện ra một câu: Chúng ta so đấu IQ. Ngươi thua, ngày mai trên đại hội thể dục thể thao ở trường ta sẽ giết một người.



Khấu Thu nhíu mày, trả lời: Sao không phải là so diện mạo?



—Chỉ so IQ. Nếu ngươi thắng, ta sẽ giao người cho ngươi.



—Ai?



—Trần Lâm.



Một tin nhắn gửi đến. Là một ảnh chụp, người trên bức ảnh bị móc hai con người, khuôn mặt biểu hiện nổi thống khổ đến dữ tợn.



Khấu Thu lập tức liền nhớ đến con ngươi trên bàn ăn ở nhà hàng cùng Cơ Chi lần trước.



Ước chừng 5 phút sau, một tin nhắn gửi qua:



—Câu 1: Ngươi đoán, cằm ngươi nâng cao bao nhiêu độ là đẹp nhất.



30° B. 45° C. 52°



Dưới bầu trời đầy sao rực rỡ lại có người đấu trí đấu dũng cùng biến thái, có người một đêm không ngủ, có người… lại đang gây sức ép.



Khấu Quý Dược nằm trên giường, mở google trên di động, trên thanh tìm kiếm gõ ‘thú nhồi bông dùng để làm gì’.



93% người dùng trên mạng nói là để ôm ngủ.



Vì thế mà từ tư thế ngủ nằm thẳng, hắn chuyển sang nghiêng người ôm lấy thú nhồi bông. Cảm thấy không thoải mái lại nhấc chân gác lên. Vẫn cảm thấy không thoải mái, ôm lăn một vòng. Từ đó cho đến một tiếng sau vẫn không ngừng lăn qua lăn lại điều chỉnh tư thế ngủ.



So với hắn mà nói, Lận Ngang hiển nhiên nhanh chóng hơn nhiều. Hắn một cước đá bé thỏ trắng vài chục năm làm bạn với mình qua một bên, ôm lấy thú bông mà Khấu Thu tặng, ấn mặt vào lớp lông xù mềm mềm, say sưa đi vào giấc ngủ.