Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 56 : Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |18|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Người đàn ông tóc dài cầm khăn lau mới tinh, sắc mặt trước sau lạnh lùng như một, nhìn thấy Khấu Thu ánh mắt mới hơi pha chút nhu hòa: “Trên bàn có cơm, vào ăn trước đi.”



Khấu Thu: “Không ăn cùng sao?”



Lận Ngang nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Lận An Hòa: “Chú có việc nói với nó.”



Nói xong, vắt khăn lau lên vai, hai chân làm tư thế chuẩn bị quyết đấu.



Lận An Hòa thản nhiên nói: “Chuyện ở bếp chỉ là ngoài ý muốn.” 



Sau khi nghe xong, Lận Ngang cười.



Hay cho một câu ‘ngoài ý muốn’! Nồi niêu xoong chảo số lượng có hạn của hắn. Từ bộ dao gọt trái cây nhập khẩu từ La Mã không nứt thì hư cán đến bình đun siêu tốc bị cắt thành hai khúc. Lại càng miễn bàn đến một bồn bát chén dĩa dơ tràn đầy.



Một nam nhân lạnh lùng lại đột nhiên cười, giống như tháng hai đầu xuân, tuyết tan hoa nở, đẹp đến ngây ngất lòng người.



Khấu Thu lại nhìn thấy hàn ý nơi đáy mắt của hắn, gào thét mãnh liệt như vòi rồng.



Hắn không khỏi sợ run cả người.



Thừa dịp lý trí chiếm chủ đạo, hắn yên lặng dời bước cách xa nơi hai người kia đứng.



Sự thật chứng minh, phán đoán của hắn là đúng đắn.



Hắn vừa mới dừng bước, không trung liền ‘xoẹt, xoẹt, xoẹt’ hơn mười mũi dao bay múa. Lận Ngang nhảy lên, lưỡi dao trong tay không chút khách khí vẽ một hình cung trên không khí.



Lận An Hòa cũng không yếu thế, ít nhất trên khí thế, hắn càng hung hiểm hơn vài phần. Ngoại trừ vì né tránh phải lùi mấy bước, đa phần hắn tiến lên phía tấn công, thừa dịp tiếp cận đối phương.



Âm thanh vũ khí va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.



Lận An Hòa công kích không dùng quá nhiều động tác như tưởng tượng, hắn chú trọng tấn công vào các đốt ngón tay. Nháy mắt thấy sắp đánh vào khửu tay Lận Ngang, lại thấy miệng đối phương nâng lên một độ cung.



Trúng kế!



Lận Ngang nghiêng người tránh lưỡi dao cắt qua áo hắn, nắm chặt chuôi dao xẹt qua tai Lận An Hòa.



Vài sợi tóc đứt đến tận gốc.



Lận An Hòa cất dao đi, luận thân thủ hiện tại hắn quả thật không sánh bằng Lận Ngang.



“Cháu thua.”



Khấu Thu ngược lại thưởng thức một trận tỷ thí phấn khích. Dù gì cũng là cháu chú với nhau, đến điểm lại thôi, không cần phải lo cả hai làm tổn thương nhau.
Cơ Chi rốt cục an ổn ngồi xuống: “Lát nữa chúng ta đi đâu trước?”



Khấu Thu nhìn chằm chằm màn hình di động: “Tôi cũng không biết. Nhưng giờ chúng ta nên tải bản đồ về trước, tránh lát nữa lại lạc đường.”



Qua cái đèn xanh đèn đỏ này, chính là trung tâm thành phố.



Khấu Thu nhìn chằm chằm thanh download trên điện thoại: 93%, 94%… Chờ đến khi xe bus dừng lại, hắn cố gắng đi chậm nhất có thể.



Đi xuống bậc thang cuối cùng, Cơ Chi bất đắc dĩ kéo tay áo hắn: “Dùng 3G cũng được.”



Khấu Thu ngẩng đầu. Thế giới của người hoàn hảo, cậu không hiểu!



Thanh download trên điện thoại dừng lại 96%.



Khấu Thu cắn răng, giơ cao tay, chạy về hướng xe bus đã đi xa.



Còn 1% nữa thôi, chỉ cần 20 giây nữa bảo trì 5m với xe bus là được.



Trong phòng ăn cơm Tây, Khấu Quý Dược ngồi thẳng tắp trên ghế, khí thế không tiếng động phát ra xung quanh. Mà người ngồi đối diện hắn, chính là Mặc Vấn cũng y chang hắn.



Hai người đều không nói gì, nhưng không khí ngưng đọng lại đang nói hai người đang giằng co.



Khấu Quý Dược: “Không một tên đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho con nối dòng của mình lần lượt rơi vào nguy nan. Nếu ngươi đã không được bảo hộ nó, ta sẽ tự mình động thủ.”



Trong mắt Mặc Vấn mang theo trào phúng: “Nếu tôi không lầm, Khấu tiên sinh hình như đứng trên lập trường của người làm cha.”



Đối với một đứa con mười mấy năm chẳng thèm quan tâm, hiện tại đột nhiên nói thế không khỏi có chút buồn cười.



Ánh mắt Khấu Quý Dược thản nhiên đảo qua vết sẹo trên tay trái Mặc Vấn: “Đừng quên, lúc trước đứa trẻ đó rơi vào tình cảnh này, là ai phải chịu trách nhiệm. Từ lúc ngươi lựa chọn giúp Bạch Mộng Thu, cũng nên nghĩ đến hậu quả.”



Mặc Vấn ngẩn ra, mười ngón tay vô ý thức nắm chặt thành quyền.



Khấu Quý Dược: “Cho ngươi cơ hội cuối cùng… Nếu không tìm được người đứng đằng sau, chờ đến lượt ta ra tay, phương pháp sẽ không đơn giản như vậy. Dù sao ta cũng không để ý đến thương tổn liên quan.”



Tách café trên bàn phảng phất rung lên.



Không khí giằng co mãi cho đến khi bên ngoài cửa sổ có người chạy ngang qua đánh gãy.



Trên lề đường, thiếu niên giơ cao di động đuổi theo xe bus. Mái tóc tung bay theo gió, giống như con ngựa hoang đứt cương điên cuồng chạy trốn.



Sắc mặt Khấu Quý Dược khó có khi nổi lên biến hóa. Nếu như hắn nhìn không nhìn lầm… vừa rồi… cái kia… giống như là con của hắn?