Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 62 : Tiến công đóa thủy tiên |4|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Lận An Hòa: “Đừng quậy nữa.”



Khấu Thu kiên quyết, đưa ra một loạt lựa chọn: “Quyền thái, Taekwondo, đấu kiếm. Anh chọn đi.”



Lận An Hòa: “Cậu không đánh lại tôi.”



Khấu Thu: “So mới biết được.”



Lận An Hòa không lay chuyển được Khấu Thu, quay đầu xe chạy đến trước một quán Taekwondo. Chủ quán là người quen, gặp mặt liền lên tiếng chào hỏi, sau đó liền hỏi có thể chuẩn bị một không gian riêng cho hắn sử dụng được không. 



Lận An Hòa: “Đi thay quần áo trước đi.”



Chủ quán nhìn Khấu Thu, không chút do dự lấy bộ 170. Khấu Thu thản nhiên nói: “190.”



Chủ quán là một người thành thật: “190. Cậu mặc quần áo, hay quần áo mặc cậu?”



Khấu Thu mặt không đổi sắc: “190.”



Hắn muốn đắp nặn một người khổng lồ có thể trạng hùng vĩ, hình tượng anh hùng kiên cường dũng mãnh.



“Đưa cho cậu ta 180.”



Lận An Hòa mở miệng. Chủ quán đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lấy ra một bộ võ phục Taekwondo 180 đưa cho Khấu Thu.



Tuy không lấy được thứ mình muốn, Khấu Thu vẫn nghiêm túc cảm ơn đối phương, cũng bổ sung: “Tuy hơi nhỏ, nhưng tôi sẽ miễn cưỡng mặc nó.”



Chủ quán nhìn bóng dáng tiêu sái của Khấu Thu bước vào phòng thay đồ, nhìn Lận An Hòa lắc đầu nói: “Cậu sẽ không thật sự bàn luận với cậu bé đó chứ?”



Nhìn dáng người bé tẹo thế kia, đánh một cái liền tan nát… Aiz…



Lận An Hòa: “Dỗ trẻ mà thôi, làm bộ một chút.”



Chủ quán thở dài: “Người trẻ tuổi a, học cái gì không học, cứ thích được dịp thì chơi.”



Lận An Hòa đã sớm quen với kiểu dùng loạn thành ngữ của hắn.



Hắn là khách quen ở đây, có quần áo riêng của mình, không cần phải lấy quần áo mới, nói với chủ quán: “Lát nữa nên phủ thêm thảm lên nền, mềm mại một tí, tốt nhất là dùng lông dê.”



Hiển nhiên là suy xét đến thân thể nhỏ yếu của Khấu Thu, tránh để cậu nhóc ngã đau.



Mang theo tiểu tình nhân đến võ quán Taekwondo vui vẻ, luận võ còn phải trải thêm thảm. Chủ quán ha hả mỉm cười — cái thể loại ngu xuẩn gì thế này!



Khấu Thu ở một mình trong phòng thay quần áo, cởi áo khoác tây trang, đối diện với gương cởi cúc áo sơmi… phơi bày ra da thịt trắng nõn.




Lại cách ba phút, lại hỏi tiếp: “So với kimbap thì sao?”



Khấu Thu cùng Lận An Hòa cùng nhau chỉ vào cơm nắm trong tay.



Trên màn hình ti vi, hoàng hậu tê tâm liệt phế rống một câu: ‘Ai gia mới là chân chính là mẫu nghi thiên hạ!’



Khấu Thu cùng Lận An Hòa quỷ dị tưởng tượng mặt Lận Ngang lẫn vào thân thể Hoàng hậu, sau đó lắc đầu. Người nào đó xem TV, hai người còn lại tiếp tục cắm đầu ăn cơm nắm.



Sau khi giải quyết hạt cơm cuối cùng, Lận Ngang: “Ta đi làm thêm cho hai ngươi.”



Lận An Hòa nắm chặt lấy tay hắn: “Ăn khuya quá nhiều không tốt cho dạ dày.”



Lý tính của bác sĩ ngăn cản Lận Ngang lần thứ hai đâm đầu vào bếp, Khấu Thu có thể thành công thoát thân.



Chờ đến khi đọc sách, hắn mới nhớ tới, thế mà lại quên hỏi đến cuối cùng ai sẽ là người đi họp phụ huynh cho hắn.



Lận Ngang gõ cửa tiến vào, đưa một di động với cái màn hình vô cùng thê thảm cho hắn: “Bạn ngươi nhờ ta đưa cho ngươi.”



Khấu Thu thả cuốn sách xuống, cầm di động.



Lận Ngang: “Nên đổi di động đi.”



Khấu Thu: “Dùng quen rồi, không muốn đổi.”



“Học cho tốt.”



Quả nhiên là chú cháu, lời nói ra đều giống nhau.



Khấu Thu nghiêm túc nói: “Có đôi khi, tôi thật sự cảm thấy tôi không nên quá học tập nghiêm túc. Nếu học quá nghiêm túc còn không thi đậu đại học nổi, chẳng phải chứng tỏ tôi trời sinh nhược trí hay sao?”



Lận Ngang: “Phúc hữu thi thư khí tự hoa, học liễu tựu hội biến mỹ.”



trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, học mãi cũng sẽ trở nên xinh đẹp



Tuy nghe thật vô nghĩa, nhưng phải do ai nói, hiệu quả cùng lực tin phục hoàn toàn khác nhau.



Khấu Thu: “Thật vậy chăng.”



Lận Ngang: “Tất nhiên.”



Khấu Thu cất di động vào ngăn tủ, cúi đầu đọc sách.