Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 69 : Tiến công đóa thủy tiên |11|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Lận An Hòa: “Có lẽ cậu cần một cây bút máy cùng một cái cọc gỗ.”



Khấu Thu: “Ma sát bút máy?”



Lận An Hòa: “Đánh lửa.”



Trong bóng đêm, Khấu Thu cảm giác hô hấp hai người chậm rãi tiếp cận. Không biết khi nào Lận An Hòa cũng đã ngồi xổm xuống, dường như mặt kề mặt.



Khấu Thu theo bản năng lui về phía sau.



“Sắp đến mùa thu, thời tiết hanh khô, nhiều gió.” 



Khấu Thu không rõ hắn vì cái gì lại nhắc tới.



“So với thứ cậu cho tôi, càng có một phương pháp tốt hơn, có muốn thử một chút hay không?”



Tuy không biết sẽ phát sinh thứ gì, nhưng Khấu Thu phản xạ có điều kiện, lựa chọn lắc đầu.



Hắn không dám làm động tác quá mạnh, sợ sơ ý làm vỡ hạt châu. Ngoại trừ cảm thấy hô hấp càng ngày càng tiếp cận nhau, dường như không cảm giác được cái gì cả.



“Thiên nhiên có một thứ rất thú vị — bị vây trong trạng thái yên lặng điện tích.” Giọng Lận An Hòa trở nên trầm thấp cùng gợi cảm: “Thời tiết lúc này khi con người buổi tối cởi quần áo đi ngủ, trong bóng đêm thường nghe thấy tiếng vang đùng đùng, hơn nữa còn có ánh sáng xanh, cũng chính là tĩnh điện.”



Khấu Thu dường như nghe thấy đối phương phát ra tiếng cười trầm thấp: “Có muốn thử một chút hay không.”



Hoàn cảnh này, âm thanh mê người thế này, ‘4s’ trong thân thể Khấu Thu run rẩy, hoàn toàn bị kích hoạt.



Hắn đột nhiên đứng lên, giành trước một bước, vươn tay đẩy Lận An Hòa lên giường.



Chăn nệm mềm mại mang đến cảm giác sung sướng hưởng thụ cho da thịt, Lận An Hòa vốn chỉ muốn hù dọa hắn một chút, không ngờ mình lại bị người nháy mắt áp đảo trên giường.



Hắn nói: “Đừng giỡn nữa, không phải muốn tìm hạt châu sao.”



Khấu Thu liếm liếm ngón tay, tuy không thấy rõ động tác, nhưng có thể rõ ràng nghe thấy tiếng mút ngón tay.



Bóng tối bao trùm, kích thích cảm quan.



Đây là lần đâu tiên Lận An Hòa thấy Khấu Thu thế này, hắn rốt cuộc vẫn là người sống sờ sờ. Dù hắn không hiểu tình cảm là gì, cách làm việc cũng lãnh khốc, nhưng khi bị người mình có hảo cảm sờ loạn, cũng khó tránh khỏi sẽ có phản ứng. Hắn bắt lấy tay Khấu Thu: “Cậu đang làm gì đó?”



Ánh mắt Khấu Thu tối sầm lại: “Tôi muốn anh hạnh phúc nha.”



Nói xong ngón tay đặt trên dây thắt lưng của Lận An Hòa, cởi ra.



Lận An Hòa sờ sờ trán hắn, không sốt.



“Hôm nay uống thuốc gì?”



“Uống thuốc?” Trên mặt Khấu Thu tràn đầy hưng phấn: “Cái này phải chú ý thật kỹ nha. Anh vào vai y tá, tôi diễn vai bác sĩ. Đến đây, tôi cho anh uống thuốc.”



Để tránh Khấu Thu tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, Lận An Hòa nắm lấy cổ tay của hắn, áp đảo ngược đối phương.


Khấu Thu: “Chính xác hơn là tôi có 3 mẹ kế.”



Thủy Sam: …



Khấu Thu vừa lòng hắt nước bẩn lên người An Lôi, an toàn đi ra văn phòng.



Muốn nói đến hắt nước bẩn, ở một mức độ nào đó phải nói là An Lôi cùng Khấu Thu đã được tới độ cao tâm hữu linh tê.



Tâm tư liên thông với nhau



Lúc này, ngồi đối diện An Lôi chính là vị thám tử tư mà Khấu Manh Trân từng thuê trước đó.



“Tìm ra nơi ở của Bạch Mộng Thu chưa?”



Thám tử lắc đầu: “Vì chuyện này nên tôi đã tự mình đến Mỹ một chuyến, nhưng khi theo dõi đến một con hẻm lại mất dấu bà ta.”



“Mất dấu?”



Người đàn ông trước mặt này cũng có vài phần thủ đoạn, thế mà lại mất dấu một nữ nhân.



“Tôi đã đánh giá thấp năng lực đối phương.” Thám tử nói: “Bạn của tôi cũng không thể do thám được tin tức của bà ta. Giống như trong một đêm đã bốc hơi khỏi Mỹ, tôi hoài nghi Bạch Mộng Thu rất có thể đã về nước.”



An Lôi cười lạnh: “Trở lại càng tốt, địa bàn của ta làm sao có thể dung tha cô ta làm càn.”



“Đúng rồi.” An Lôi ngẩng đầu nhìn thám tử, đường cong xinh đẹp hoàn toàn triển lộ: “Thứ mà ta kêu ngươi chuẩn bị, đã có chưa?”



Thám tử lấy ra một sấp ảnh chụp, đúng là Khấu Thu cùng Cơ Chi Trần Nhạc Thiên đã nhảy nhót điên loạn trong Club thoát y lần trước: “Lúc ấy tuy bị theo dõi nhưng cũng may còn có người cũng chụp mấy đứa nhỏ này. Nhờ tên kia nên tôi mới may mắn thoát được một kiếp.”



An Lôi: “Hai ngày nữa cha chồng ta về, những tấm ảnh này sẽ phát huy công dụng đây.”



Trong một tòa nhà cao tầng, dưới tầm hầm đỗ xe, nữ nhân nhai kẹo cao su, đeo tai nghe, gương mặt V line, mắt to, làn da trắng hồng. Người này rõ ràng chính là mẹ Khấu Thu – Bạch Mộng Thu. Lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng nói của An Lôi cùng vị thám tử tư kia.



Khi nghe thấy câu ‘địa bàn của ta’, Bạch Mộng Thu nhịn không được phì cười, nói với nam nhân bên cạnh: “Hơn 960 vạn héc-ta, không biết tất đất nào là của cô ta nhỉ?”



Mặc Vấn: “Cô nên chú ý đến những phương diện khác.”



Bạch Mộng Thu lấy một điếu thuốc châm lên: “Đã nhiều năm trôi qua, An Lôi ngược lại trở nên thông minh hơn nhiều. Trước kia cô ta chỉ muốn chiếm một phần ba giường Khấu Quý Dược mà thôi.”



Mặc Vấn: “Mấy tấm ảnh kia cô định xử lý thế nào?”



Bạch Mộng Thu: “Với tính cách của Khấu Thu, cậu thấy nó sẽ chịu thiệt sao?”



Mặc Vấn: “Còn cô? Nay không còn như xưa nữa, thế lực của An Lôi càng ngày càng lớn mạnh, nếu cô ta phát động toàn bộ nhân mạch, muốn tìm ra cô không phải là chuyện gì khó.”



Bạch Mộng Thu bóp tắt tàn thuốc: “Trên đời này có một quy luật mãi mãi không thay đổi.” Nói xong tự cười: “Kẻ ngốc vĩnh viễn không thể nào chiến thắng được tiện nhân, không tin chúng ta cứ chờ xem.”



Nói xong, tầm mắt bà ta rơi xuống vết thương trên tay trái Mặc Vấn: “Năm đó đã làm khổ cậu…”



“Con trẻ vô tội.” Mặc Vấn ngắt lời: “Huống chi cũng đến lúc thanh toán rồi.”