Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 80 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |1|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Trước Trung thu một ngày, hình thức ‘Thập lý hồng trang ’quấn quanh người Khấu Thu triệt để được giải trừ.



Trong một đêm, tất cả những thành viên trong đội đưa dâu cùng bảo rương đều biến mất, duy nhất chỉ lưu lại cho Khấu Thu chiếc vương miện ru-bi. An Lôi chỉ cho là Khấu Thu cất giấu tài phú đi, lén lút hỏi thăm nhiều lần, đều không có kết quả.



Một trò hề phô thiên cái địa thổi đến, lại lặng yên không một tiếng động chấm dứt.



Phô thiên cái địa: trút xuống mọi nơi



Khấu Bân Úc đứng trước cánh cửa mở rộng, mắt mở trừng trừng nhìn bóng người cao gầy bên trong cầm gương lên cao, tê tâm liệt phế kêu la: “Gương thần ơi gương thần, hãy nói cho ta biết ai mới là người xinh đẹp nhất trên thế giới này.”



Khấu Bân Úc run lên, ho khan một tiếng, nhắc nhở người trong phòng bớt điên lại một chút.



Khấu Thu thả chiếc gương xuống, khôi phục bộ dạng thanh tâm quả dục, thản nhiên nói: “Mời vào.”



Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng



Lần đầu tiên gặp người trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Hắn lắc đầu đi vào đi: “Cha bảo anh nói cho cậu biết hôn lễ dời lại.”



Khấu Thu: “Tôi lúc nào đồng ý lấy Lận An Hòa?”



Cố nén xúc động ném đối phương vào phòng tắm, tắm nước lạnh cho đối phương tỉnh táo lại. Khấu Bân Úc tiếp tục nói: “Không phải cậu, là đám cưới chi thứ lúc trước từng nhắc đến.”



“Dời lại?” Mắt Khấu Thu sáng ngời: “Chú rể bị bệnh, xuất quỹ, hối hôn hay chết sớm?”



Đang nói chuyện, ánh mắt chờ mong không thể nào rõ ràng hơn. Hôn lễ tội ác tày trời bắt hắn đi làm flower boy này sớm nên bị nhân đạo hủy diệt.



Khấu Bân Úc: “Chắc phải làm cậu phải thất vọng rồi. Chỉ là lễ phục có vấn đề, nên hoãn lại vài ngày thôi.”



Khấu Thu mân môi, có thể thấy được hắn thực không vui.



Khấu Bân Úc cũng không có trực tiếp bỏ của chạy lấy người, ngược lại đứng đó muốn nói lại thôi.



“Còn có việc?”



Khấu Bân Úc chần chờ nói: “Ý cha là, gần đây cậu nên mang vệ sĩ theo.”



Khấu Thu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”



“Cậu nghe xong, đừng vội hoảng hốt.” Khấu Bân Úc cho hắn thời gian tiếp thu, mới nói: “Trần Lâm trốn viện.”



Mắt Khấu Thu chợt âm u: “Không phải nói hắn mù một con mắt rồi sao?”



Khấu Bân Úc: “Đâu phải mù hẳn, còn một con thấy đường mà.”



Khấu Thu: “Tôi biết, nhưng tôi không cần vệ sĩ. Một người quyết tâm muốn giết một người khác, trăm phương nghìn kế cũng sẽ đạt thành mục đích. Với lại mang theo vệ sĩ rất bắt mắt, dù có ở trong thời điểm nào cũng sẽ bị người phát hiện hành tung.”



“Gần đây bớt lăng xăng bên ngoài đi. Vừa rồi Lận gia phái người liên hệ nói Lận An Hòa chủ động đề nghị muốn đưa đón cậu đến trường, thế thì người trong nhà cũng yên tâm một phần.” Giọng Khấu Bân Úc mang theo an ủi: “Cha đã phái người đi tìm, chắc không bao lâu nữa sẽ có tin tức.”



Hắn đi rồi, một mình Khấu Thu đối mặt với gương soi… người trong nhà sao?



Di động điên cuồng run lên, Khấu Thu nhấn nghe, sau đó truyền đến một giọng nói: “Là ta.”



Khấu Thu: “Ngươi là ai?”




Hắn lạnh lùng nói: “Trong các ngươi, là ai ăn vụng hai ổ.”



Tóc vàng ủy khuất nói: “Chúng ta đều chú ý đến dáng người, sẽ không ăn nhiều.”



Khấu Thu nhìn mọi người vây quanh với lại nhau, đột nhiên ý thức được là lạ ở chỗ nào: “Đứng tách ra. Trai lơ với trai lơ, tiểu bạch kiểm với tiểu bạch kiểm.”



Phân đội xong, trai lơ ba tên, liếc mắt một cái là biết. Những người còn lại, hắn giơ tay đếm: “Một, hai, ba… bảy!”



Phắc! Sao lại thêm một tên tiểu bạch kiểm!



Sợ run một hồi, liên tưởng đến lời Đoan Mộc Thương Khung nói, hắn đột nhiên cười lạnh: “Lười Biếng, ngươi lăn ra đây cho ta!”



Nhóm tiểu bạch kiểm nhìn nhau, đều thực vô tội.



Khấu Thu hỏi tên khóc thảm thiết nhất: “Nói, ai không phải bạn của ngươi. Nếu không nói, không cho ăn cơm.”



Bị hắn hỏi, tiểu bạch kiểm ngân ngấn nước mắt nhìn một hồi, cuối cùng khóc nức nở: “Tất cả mọi người đều giống nhau, ta không phân biệt được!”



Nói xong, ‘oa’ một tiếng, nước mắt vỡ đê: “Ta muốn ăn cơm!”



10 phút sau, Khấu Thu ngồi xổm dưới đất, suy tư biện pháp tìm người ra. Di động lại đột nhiên vang lên không ngừng, thời gian lại dài, muốn không quan tâm cũng không được.



“Này.”



“Là ta.”



Chỉ có giọng Lận Ngang mới lạnh lùng như thế.



Khấu Thu: “Có chuyện gì sao?”



Lận Ngang: “Bên ngươi ầm ĩ cái gì vậy?”



Khấu Thu đem bánh mì của mình nhét vào miệng tiểu bạch kiểm đang khóc: “Đang xem TV.”



Lận Ngang: “Giờ ta cùng An Hòa đến chỗ ngươi.”



Khấu Thu trống rỗng: “Ai cơ?”



Lận Ngang: “Ngươi.”



Khấu Thu: “Đừng tới!” Sau lại phát hiện quá nóng vội: “Tôi nói tôi sắp làm bài tập, không tiện tiếp khách.”



Lận Ngang: “Vừa hay chuyện tìm gia sư cho người, An Hòa có nói có thể giúp ngươi học bổ túc môn Sinh, hôm nay thử một lần.”



Khấu Thu kéo rèm cửa, nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc.



Một bóng dáng màu đen từ trong xe bước ra.



Hắn thậm chí còn không biết đối phương khi nào thì cúp điện thoại. Quay đầu lại nhìn 9 tên ăn cơm mềm trong phòng, còn trộn lẫn 1 tên tiểu bạch kiểm giả mạo, nháy mắt liền tinh luyện thành ngữ phù hợp điều kiện hiện nay. Tranh minh họa thời xưa vẫn hay minh họa loại tình huống này — tục xưng hoang *** vô độ. 



_________________