Trước Cạn Vi Kính

Chương 7 :

Ngày đăng: 05:00 19/04/20


Hai người ngồi ở trên giường nhỏ, bên cạnh là đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu cam.



Thiết Ngưu nửa người trên trần trụi, cơ thịt rắn chắc thoải mái lộ ra, làn da màu đồng bị ngọn đèn mờ nhạt soi lên từng vòng vầng sáng, có vẻ dị thường cường tráng mạnh mẽ.



Chỉ là, nếu không có và vết thương kia sẽ càng thêm hoàn mỹ......



"Có hòm thuốc sao?"



Lâm Thu Ngôn mở miệng nói.



Thiết Ngưu kinh ngạc, rồi sau đó khóe miệng cong cong cười,



"Lâm thiếu gia muốn giúp tôi bôi thuốc?"



"Không thì cái gì?"



Lâm Thu Ngôn nhướn mày, ghét bỏ nói:



"Chẳng lẽ khiến kẻ tàn tật tự mình bôi thuốc cho mình sao?"



Lâm thiếu gia muốn hầu hạ, Thiết Ngưu hắn tự nhiên không thể từ ý tốt này, bên trong mắt tràn đầy ý cười nhìn tiểu thiếu gia bận rộn tìm kiếm hòm thuốc.



"Không cho lộn xộn!"



Lâm Thu Ngôn mặt đối mặt ngồi ở trên giường nhỏ ngữ khí thối thối nhắc nhở. Tuy rằng bộ dáng bên ngoài của cậu cực kỳ không tình nguyện nhưng động tác trên tay lại thật là mềm nhẹ.



Nam nhân thân thể vạm vỡ, trừ vài vết thương mới ngoài da làm cho người ta sợ hãi còn có mấy vết thương cũ lớn nhỏ giăng khắp nơi, tản ra dã tính. Đương nhiên những vết sẹo kia cũng ám chỉ quá khứ nam nhân trải qua không hề tầm thường.



Lâm Thu Ngôn nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp,



"Anh là đồ ngốc sao, một đám người đánh anh, anh không biết trốn đi sao!"



Thời điểm nói tức giận, sức trên tay không khống chế tốt, thình lình chọc đến miệng vết thương Thiết Ngưu.



"Au......"



Thiết Ngưu ngược lại hít vào một hơi, cúi đầu nhìn xuống đỉnh đầu mái tóc đen như mực của tiểu thiếu gia, ý cười càng sâu,



"Tôi trước tiên không phải sợ cậu đi ra tìm không thấy tôi sao, mấy vết thương nhỏ không có vấn đề gì!"



" Xí..."



Lâm Thu Ngôn vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà khi nghe Thiết Ngưu mà nói, sâu trong đáy lòng thế nhưng sinh ra một tia vui vẻ, động tác kế tiếp tay càng thêm cẩn thận làm.




Thiết Ngưu bên trong mắt tràn đầy ý cười, phối hợp nói:



"Lâm thiếu gia có cao kiến gì?"



"Hừ!" Lâm Thu Ngôn vòng tay ra phía sau,



"Tôi đây nhân tâm thiện lương, nếu anh xe không có, tôi lại đưa anh một chiếc xe mới, nhưng tốt xấu phải nói trước! Kéo xe của tôi không cho tùy tùy tiện tiện tiếp đưa nam nam nữ nữ vớ vẩn gì đó. Mỗi ngày phải ngoan ngoãn đến Lâm công quán báo cáo, làm tài xế cho tôi!"



Thật ra Thiết Ngưu muốn nói cho Lâm Thu Ngôn biết, xe hắn cũng không phải là tùy tùy tiện tiện người nào đều có thể ngồi được. Trừ Lâm gia tiểu thiếu gia, hắn còn không có kéo qua bất cứ một người nào khác. Nhưng khó có khi được xem bộ dáng Lâm thiếu gia không được tự nhiên ghen, Thiết Ngưu nhịn cười, nghiêm túc trả lời:



"Được, về sau Thiết Ngưu tôi chỉ phục vụ mình tiểu thiếu gia."



Nghe được đáp án vừa lòng, Lâm Thu Ngôn lúc này mới cao ngạo xoay người, đi ra cửa phòng.



Nhưng mà không đi bao lâu, Thiết Ngưu đamg một người nằm ở trên giường, định ổn đinhk lại dục hỏa trong thân thể. Một chuỗi bước chân dồn dập vang lên, hình ảnh tiếp là khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thu Ngôn đỏ ửng.



Lâm tiểu thiếu gia ánh mắt nhìn nơi khác. Cậu vốn định về nhà, nhưng mà sau cái hôn kia, toàn bộ thân thể đều vượt qua khống chế của cậu, nơi nào đó không biết từ khi nào đã ẩm ướt, khiến cậu không thể nào làm gì khác, chỉ có thể trở về tìm xe kéo phu.



"Giúp tôi một chút......"



cậu nhỏ giọng phát ra thỉnh cầu. NếuThiết Ngưu này hầu hạ rất tốt, kia liền lại cho hắn chiêma tiện nghi thêm một lần.



"Cái gì?"



Thiết Ngưu từ trên giường ngồi dậy, không nghe rõ hỏi.



"Tôi muốn anh giúp tôi một chút!"



Nơi đó ngứa khiến Lâm Thu Ngôn nổi nóng, không để ý mặt mũi, phi người nhào vào trên thân nam nhân, la lớn:



"Giúp tôi ra!"



Thiết Ngưu sửng sốt một chút, sau đó hôn hôn trán Lâm Thu Ngôn, mang theo sủng nịch tự nhiên nói:



"Được"



"Thứ kia không cho tiến vào!"



Lâm Thu Ngôn bổ sung.



"...... Được."