Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu
Chương 1 :
Ngày đăng: 13:24 19/04/20
Tiếng chuông từ chiếc di động nằm trên tủ đầu giường vang lên ngày càng to, người nằm trên giường không kiên nhẫn xoay người lại, vươn bàn tay chuẩn xác ấn tắt tiếng chuông ầm ĩ kia, vẫn để cánh tay tinh tế bên ngoài chăn, màu da trắng nõn nổi bật trên nền giường xanh ngọc.
Tần Tiểu Ý ló ra khỏi tấm chăn rối nùi, ánh mặt mờ mịt còn lộ ra vẻ buồn ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà quen thuộc, hồi lâu mới dần dần tỉnh táo.
Lấy cái gối nhỏ đến nằm lên, xem xét lịch trình hôm nay do thư ký đưa đến, xem xong lại tiện tay ném luôn cái gối, trên chiếc giường vừa lớn vừa dài, chỉ có một mình cô, chỉ cần cô cao hứng, ném cái gì đều không thành vấn đề.
Để tay sau thắt lưng duỗi người thật dài, lưu loát xoay người xuống giường, kỳ thuật Tần Tiểu Ý chính là người lười biếng yêu cái giường, đặc biệt trong thời tiết đầu hạ thoải mái như vầy, nếu không có chuyện gì, cô có thể “làm tổ” trên giường cả ngày, càng trưởng thành, trên lưng gánh vác trách nhiệm càng lớn, có thể thấy được ngủ đã là một loại hạnh phúc, lười giường lại càng là chuyện xa xỉ, quả thực có muốn cũng chưa chắc được.
Tìm quần áo mặc vào, đi dép lê nhung đến cửa sổ sát đất, vén bức màn ra, khuôn mặt thanh tú của Tần Tiểu Ý lập tức nhíu mày.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, trời đất tối tăm mờ mịt, mưa nhỏ và gió lạnh, từng hạt từng hạt bay tứ tung.
Phòng của Tần Tiểu Ý nằm ở phía Nam, vào lúc thời tiết tốt, đỉnh núi nhỏ xa xa hợp với cánh rừng nhỏ của Vu gia, đều có thể thu hết vào tầm mắt, lục ấm tùng tùng (1), đẹp không sao tả xiết, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Tiểu Ý chọn phòng này là phòng ngủ, cảnh đẹp cô luôn thoải mái ngắm này, bây giờ lại đang bị mưa phùn bao phủ, trở nên thê lương, nhìn rất ưu thương.
(1) Lục ấm tùng tùng: khóm cây chụm lại màu xanh biếc.
Không biết vì sao, Tần Tiểu Ý chính là rất ghét trời mưa ướt át, ngày mưa trong mắt thi nhân thì rất lãng mạn, nhưng lại khiến lòng cô chìm trong tối tăm, dù thế nào cũng rất khó chịu.
Vừa rời khỏi cửa sổ muốn đi rửa mặt, dì Lan đã đến gõ cửa, hỏi cô muốn đưa bữa sáng lên đây ăn hay là xuống lầu ăn, Tần Tiểu Ý nghĩ nghĩ, bảo muốn xuống lầu ăn, ai ngờ dì Lan bình thường nghe cô nói xong sẽ đi, hôm nay lại đứng lì trước cửa.
“Dì Lan, còn chuyện gì sao?”
Người phụ nữ gần năm mươi tuổi mỉm cười, ôn nhu trả lời: “Tối qua tiên sinh về, bây giờ đang ở phòng tập thể thao, ngài ấy dặn sau khi cô ăn xong thì đến tìm ngài ấy.”
(2) Thiên ty vạn lũ: muôn vàn sợi tơ, ý chỉ sự phức tạp lằng nhằng.
Có lẽ vì có quan hệ với Ngô Tĩnh, bình thường Ngô Hiên hay ra mặt tranh đua một hai với Tần Tiểu Ý, có nhiều lúc rất khinh thường Tần Tiểu Ý và thủ hạ của cô, Tần Tiểu Ý cũng không phải người dễ chọc, sự tranh cường háo thắng của tuổi trẻ này cô cũng có, nhưng đã là cùng công ty, muốn phân cao thấp cũng chỉ là ngấm ngầm, giống như công trình lần này vậy, Tần Tiểu Ý biết Ngô Hiên cũng có ý tranh thủ, nên cô liền dốc sức tận tâm làm, nếu muốn tranh đua, thì mọi người tranh đua bằng thực lực đi, vạn vạn không ngờ, kết quả là Vu Hạo Viễn đến bảo cô từ bỏ, cô làm sao cam tâm!
Tuy Tần Tiểu Ý đang tức đến hộc máu, nhưng cũng biết, tên Vu Hạo Viễn này, tuyệt đối là người nói một không nói hai, chuyện hắn quyết định, cô có phản bác cũng vô dụng, huống chi, cô cũng thật lòng không muốn phản bác hắn.
Tần Tiểu Ý nổi giận đùng đùng trở về phòng chỉnh tề quần áo, muốn ra ngoài đi làm, ở phòng khách, Vu Hạo Viễn đã thay quần áo, đang ngồi trên sofa xem báo, thần thái nhàn nhã, giống như mỗi ngày hai người đều như thế, Tần Tiểu Ý âm thầm xem thường, ai mà ngờ ngày nào cũng phải ở cùng một tòa băng sơn như vậy a, vừa rồi còn thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết.
Vì thế cũng không quản lễ phép tu dưỡng, cô nói với dì Lan: Tôi đi làm. Ra khỏi tòa nhà không quay đầu.
Vu Hạo Viễn nhìn thân ảnh tinh tế đang nổi giận đùng đùng của cô, vẻ mặt vẫn không có vẻ gì sợ hãi.
Tần Tiểu Ý vừa tới đến gara, mới nhớ ra xe của mình hôm qua đã đưa đi bảo dưỡng, theo thói quen vỗ vỗ trán, đang chuẩn bị kêu lái xe của Vu gia đưa cô đến công ty, đã nhìn thấy một chiếc Porsche màu xanh chậm rãi chạy đến bên người.
“Cô gái xinh đẹp, tôi đưa cô đi làm nhé?” Cửa kính thủy tinh hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi suất khí, tràn đầy ý cười.
Tần Tiểu Ý nhíu mày, không khách khí, mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn rồi nói: “Anh của cậu còn ở trong kìa, không vào đó chào hỏi sao?”
Người trẻ tuổi nghe xong, ngây ngốc một lúc, lập tức tay chân nhanh nhẹn khởi động xe, nhanh như chớp rời khỏi Vu gia, tư thế kỹ thuật kia, tuyệt không hề kém cạnh các tay đua chuyên nghiệp.
Thấy biểu tình hoảng sợ của hắn, Tần Tiểu Ý nhịn không được cười ha ha, tâm tình đang tối tăm vì chuyện này, cũng dịu đi không ít…