Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu
Chương 24 :
Ngày đăng: 13:25 19/04/20
Đi qua bồn tắm mát-xa lớn, mở vòi sen, bọt nước ấm áp trút xuống, mang theo sương khói lượn lờ, đảo mắt liền bao phủ Tần Tiểu Ý, trong hơi nước mê muội, chỉ thấy cô vươn đầu lưỡi tự liếm đôi môi đỏ mọng của mình, mỉm cười ngoắc ngón tay với Vu Hạo Viễn.
Người phụ nữ phô bày tư thái tối mị trước mắt hắn, nếu hắn còn thơ ơ, khẳng định là hắn có vấn đề, Vu Hạo Viễn hít sâu một cái, đem chút quần áo che đậy thân thể ném khỏi phòng tắm, nhanh chóng vọt vào làn nước bên trong, cực kỳ chuẩn xác bắt được cái lưỡi đinh hương khiêu khích thần kinh thị giác hắn, chuyển sang thế chủ động.
Bọt nước lướt qua khuôn mặt hai người, chảy vào kẽ hở lúc hai người giao triền, dung hợp với nước bọt trong khoang miệng, thoảng ra hương vị ngọt lành nhè nhẹ, thân thể được dòng nước ấm áp cọ rửa, dần dần nóng lên, khó nhịn được ma sát lẫn nhau, càng ma sát càng như đốt lửa.
Đã xong màn hôn đến hít thở không thông, Tần Tiểu Ý cười nhẹ lướt qua môi người đàn ông, sau đó xuống cằm, xuống chút nữa là yết hầu…
Đôi tay vuốt ve ngực đàn ông, nhẹ nhàng nắm lấy hai viên đậu đỏ, tầm mắt mang theo ý cười giằng co với ánh mắt người đàn ông.
Vu Hạo Viễn hai tay ôm lấy eo cô dí lên tường, đang muốn tiến thêm một bước, bị Tần Tiểu Ý ngăn lại.
“Đừng nóng vội.” Thanh âm lười nhác lại đầy khiêu khích ngăn cản động tác của người đàn ông, hắn lau bọt nước trên mặt, chờ hành động tiếp theo của cô.
Tần Tiểu Ý nhẹ nhàng vuốt ve hạt đậu nhỏ trước ngực người đàn ông, có được phản ứng run rẩy của hắn, liền chuyển sang muốn nghịch, cúi đầu, vừa liêm vừa cắn hạt đậu nhỏ.
Nữ nhân nhiệt tình chủ động, cũng là tình thú, Vu Hạo Viễn không ngăn cản cô đùa bỡn thân thể mình, dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn cô, ôn nhu như nước.
Tần Tiểu Ý ngậm đủ, cúi đầu nhìn thấy phía dưới đứng thẳng nóng rực, không nhịn được liếm liếm môi, chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Vu Hạo Viễn, cười mị hoặc, chậm rãi lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên vật nóng, lập tức khiến người đàn ông thở dốc dày đặc.
Dùng miệng hầu hạ hắn không phải lần đầu, có thể nói là trước lạ sau quen, Tần Tiểu Ý cảm thấy trong lúc sống chúng với hắn, kỹ thuật miệng của mình đã rèn luyện đến lô hỏa thuần thanh, bây giờ muốn đùa, nam nhân lập tức quân lính tan rã.
Vu Hạo Viễn cảm thấy năm đó bị bắt cóc, cảm giác ở trong căn phòng tối đó không khác gì tra tấn lúc này, nhất cử nhất động của người phụ nữ đều có thể khiến đầu dây thần kinh của hắn rung lên, tim đập theo động tác của cô, thình thịch lúc nhanh lúc chậm, cái cảm giác bị người khác đặt trong tay thưởng thức, hít thở không thông này, xưa nay chưa từng có, nếu người làm ra chuyện này với hắn, không phải là người con gái hắn yêu hơn mười năm, khẳng định đối phương sẽ bị hắn bóp chết.
Tần Tiểu Ý mũi đau xót, không nhịn được nâng tay ôm lấy ba mình, cọ cọ trên vai ông làm nũng như trước đây, đáp: “Con biết rồi.”
Cô tưởng rằng người bận rộn như Vu Hạo Viễn, ngày thường khẳng định sẽ không thích gửi tin nhắn, nhưng lúc chạng vạng, Tần Tiểu Ý bất ngờ nhận được tin nhắn của hắn.
“Đang làm gì vậy?”
Mấy chữ ít ỏi, khiến Tần Tiểu Ý cảm thấy uất ức. Cầm di động lên nhanh chóng hồi âm, “Đang đợi cơm chiều, mẹ làm món ca chiên chua ngọt em thích nhất, anh ở đâu?”
Đợi một hồi, đối phương mới đáp lại, “Ở ngoài, lão già kia nói dài dòng quá, ngán.”
Thấy lời nói hắn có vẻ oán giận, Tần Tiểu Ý xì một tiếng cười, “Hay tới nhà em ăn cơm, mẹ em xuống bếp, cam đoan hợp khẩu vị anh.”
Lần này tin nhắn đi, đợi hồi lâu không thấy hắn trả lời, chắc là bận xã giao, không rảnh trả lời cô, Tần Tiểu Ý bĩu môi ném điện thoại lên bàn, trong tâm có chút mất mát không nói nên lời.
Tuy đầu bếp Vu gia tay nghề rất cao, món ăn làm ra sắc hương đầy đủ, nhưng Tần Tiểu Ý vẫn ích kỷ cảm thấy mẹ cô nấu ăn mới ngon nhất.
Giúp mang các món lên bàn xong, Tần Tiểu Ý liền muốn trực tiếp cầm lên ăn, vừa ăn ngon vừa ồn ào, làm mẹ Tần mừng rỡ cười toe toét.
Một nhà ba người ăn cơm, trên bàn đầy đủ các món, giống như ăn lễ mừng năm mới.
Đang lúc ba người chuẩn bị ăn, chuông cửa vang lên, người hầu ra mở cửa, sau đó chầm chậm chạy vào, khẩn trương nói: “Là… là cậu đến.”