Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 3 :

Ngày đăng: 13:24 19/04/20


Về chuyện phương án chưa kịp trình đã bị phủ nhận, Tần Tiểu Ý cũng chỉ buồn bực một chút, sang ngày mới sẽ xem như không có gì, vân đạm phong khinh, cô lang bạt trên thương trường lâu như vậy, nếu chỉ vì chuyện nhỏ đó mà ăn ngủ không yên, thế thì lăn lộn có ích gì, tóm lại ngày nào cũng giải quyết nhiều chuyện như vậy, căn bản không có thời gian oán hận một chuyện nào quá lâu.



Nhưng chính là trải qua sự việc này, hình tượng Vu Hạo Viễn trong đầu Tần Tiểu Ý, thay đổi rất lớn, trong ấn tượng của cô, Vu Hạo Viễn hẳn là kiểu người lãnh cảm, mạnh mẽ vang dội, chưa từng vì người phụ nữ em gái của lái xe ra mặt làm việc, đúng là không phúc hậu tí nào, cũng khiến cô mở rộng tầm mắt, tuy rằng cô là vợ Vu Hạo Viễn, nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa, nên không hiểu vị đại thiếu kia, chẳng qua cũng rất bình thường.



Tuy rằng chuyện này ảnh hưởng không lớn đến Tần Tiểu Ý, nhưng mấy ngày sau đó trong phòng họp ở công ty gặp được Ngô Hiên, Tần Tiểu Ý kiểu gì cũng cảm thấy buồn nôn, tưởng rằng tan họp lẩn đi là được, ai ngờ vẫn bị Ngô Hiên chặn trên hành lang.



“Đã lâu không gặp, Tần tổng, nghe nói gần đây bên cô toàn việc lớn, rất bận nhỉ.” Ngô Hiên hai tay đút túi quần, ra vẻ tươi cười lưu manh.



Tần Tiểu Ý khóe miệng buông câu, cười yếu ớt, “Để Ngô tổng chê cười rồi, bên chúng tôi chỉ tiểu đánh tiểu nháo (1), còn chưa ngồi bàn được, sao có thể gọi là việc, còn Ngô tổng, công trình chắc là nắm vững rồi.”



(1) Tiểu đánh tiểu nháo: ý chỉ những việc lặt vặt, nhỏ bé.



“Ha ha, nói đến chuyện đó, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội cảm tạ Tần tổng, nhờ Tần tổng rút lui, tôi mới nhẹ nhàng lấy được nó.” Ngô Hiên miệng nói cảm tạ, biểu tình cũng như đường công danh đã rộng mở.



Mặc dù trong lòng cảm xúc mênh mông, rất muốn đá cái tên này ra khỏi không gian, nhưng trên mặt Tần Tiểu Ý vẫn lộ ra ý cười trong suốt, nghiêng mắt liếc nhìn hắn, ra hiệu cho hắn bước lên hai bước, chờ hắn tới gần mới nhẹ giọng nói: “Ngô tổng có muốn biết vì sao tôi lại đột nhiên rút khỏi hạng mục này không?”



Ngô Hiên nhếch mày hỏi: “Tôi rất tò mò.”



Tần Tiểu Ý ngả ngớn cúi đầu huýt sáo, dùng giọng điệu âm dương quái điều (2) trả lời: “Tôi tin em gái anh sẽ cho anh đáp án chính xác, không tin đi hỏi cô ấy đi.”



(2) Âm dương quái điều: ý chỉ dùng giọng điệu kỳ lạ mang tính chất châm chọc.



Nói xong, Tần Tiểu Ý không thèm để ý đến sắc mắt âm tình bất định của Ngô Hiên, tiêu sái xoay người rời khỏi đó, đưa lưng về phía hắn còn không quên suất khí phất phất tay hẹn gặp lại.
(7) Nguyên gốc: 骚 – lẳng lơ, cợt nhã, rối loạn.



Vu Hạo Đông chịu đả kích lớn, xe này hắn mới sắm có hai tháng, giống như tuần trăng mật, hắn liền coi nó như vợ mà đối đãi, bây giờ bị người ta phê bình là trông quá chơi bời, bảo hắn làm sao chịu được! Không khỏi trừng mắt lên án: “Cô đúng là không biết thẩm mỹ a!”



Tần Tiểu Ý thấy bộ dạng nhốn nháo của hắn, cười ha ha mừng rỡ, mở cửa xe mình ngồi vào, Vu Hạo Đông nhìn xe của cô, rồi nhìn lại chiếc xe hoa lệ của mình, bất đắc dĩ thở dài, ngồi vào ghế phụ chiếc Beatles.



Trước đây cũng từng ăn cơm với Vu Hạo Đông vài lần, nên biết Vu Hạo Đông thích ăn cái gì, vì vậy Tần Tiểu Ý không hỏi hắn muốn ăn gì, lái xe thẳng đến nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố S.



Vu Hạo Đông từ nhỏ đã thích hải sản, một tuần không ăn vài lần, cả người sẽ khó chịu, vò đầu bứt tai, người ta là nghiện thuốc, nghiện này kia, còn hắn là nghiện hải sản.



Nhà hàng hải sản này là nơi đắt đỏ nhất thành phố, nên cũng quy tụ nhiều người giàu có sang trọng đến đây, vừa ăn được đồ ngon, lại có thể tỏ rõ khí thế, sao lại không đến được. Kết quả là, vừa thích hải sản lại vừa giàu có Vu Hạo Đông kia, tự nhiên trở thành khách quen nơi này, lúc bọn họ bước vào, người quản lý liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, vội vàng tươi cười bước tới, ân cần đưa bọn họ đến bàn đặc biệt.



Tần Tiểu Ý vừa đi, vừa nghe mấy lời nịnh hót Vu Hạo Đông từ quản lý chân chó kia, nghĩ công phu nịnh hót của tên quản lý này cao đến mười phần, dễ dàng “bắt” được khách hàng sang trọng.



Vừa đi hết hành lang, liền nhìn thấy một người phụ nữ thân hình thon thả ngồi ở ghế gần cửa nghe điện thoại, vẻ mặt ôn nhu, ngữ điệu mềm mại, vừa nghe liền biết là đang nói điện thoại với người yêu.



Tần Tiểu Ý càng đến gần, càng cảm thấy người này rất quen, sau đó cô chợt nghe Vu Hạo Đông lên tiếng vẻ kinh ngạc, “Chị Tĩnh, chị cũng đến dùng cơm?”



Chị Tĩnh? Ngô Tĩnh!



Tần Tiểu Ý 囧, này tính cái gì? Vợ hờ và tình nhân nhất định phải đối đầu sao? Orz…