Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu
Chương 30 :
Ngày đăng: 13:25 19/04/20
“Em và Tiểu Tình đến đây dùng bữa, nghe nói anh ở đây, nên đến chào hỏi, không quấy rầy mọi người nói chuyện chứ?” Tần Tiểu Ý giải thích, cười nhạt, ra vẻ thong dong.
Vu Hạo Viễn xuống tay ý mời cô vào, sau đó nhìn cô nhu thuận lướt qua bàn tới chỗ hắn, mọi người ngồi đó đều vừa nhìn cô đi vừa cười cười.
Vu Hạo Viễn nói phục vụ thêm ghế bên cạnh hắn, sau đó giới thiệu với cô đây là cục trưởng Lưu, kia là trưởng phòng Trần, này là Lý tổng, cuối cùng mới giới thiệu với mọi người: “Đây là vợ tôi, Tần Tiểu Ý.”
Mấy người ở đây đều nhìn, có chút ngạc nhiên, lúc vợ không xuất hiện, thái độ của Ngô Tĩnh với Vu tổng, vô cùng thân thiết ái muội, giống như tình nhân, tuy Vu tổng không biểu hiện sắc mặt hay đối xử đặc biệt gì, nhưng người ngoài nhìn vô vẫn khẳng định hai người là quan hệ nhân tình, bây giờ lại xuất hiện người vợ, trận thế này, tư thế này, quả nhiên là trò hay đáng xem.
Ở đây là mấy lão hồ ly đạo hạnh cao thâm, kinh ngạc xong, liền chuyển sang bí hiểm, cùng chờ kịch diễn.
Vu Hạo Viễn không để ý đến ánh mắt trêu chọc của bọn họ, nghiêng mặt hỏi Tần Tiểu Ý, “Có muốn về bên kia không?”
Tần Tiểu Ý cầm lấy cái ly trước mặt cô, cười cười với mấy lão hồ ly: “Khó có lúc được ngồi với mấy đại nhân vật, anh vội đuổi em vậy hả!” Nói xong liền nâng ly: “Cục trưởng Lưu, trưởng phòng Trần, Lý tổng, đại danh đã lâu, hôm nay có thể diện kiến chư vị, thật sự là vinh hạnh của tôi, tôi kính các vị trước.”
Thấy cô hào khí tận trời một ngụm uống sạch ly rượu, Vu Hạo Viễn nhíu mày không vui, chờ cô ngồi xuống, liền ung dung thản nhiên tịch thu ly rượu của cô.
Mấy người khác thấy hành động của hai vợ chồng, nhịn không được cười ha ha, “Vu phu nhân đúng là nữ trung hào kiệt, bái phục bái phục, nhờ ly rượu này của cô, tôi quyết định cho Vu tổng thêm một phần.” Cục trưởng Lưu vui tươi hớn hở nói.
“Chỉ là phu nhân uống sảng khoái như vậy, Vu tổng muốn đau lòng cũng khó nha.” Lý tổng cũng ồn ào theo.
Vu Hạo Viễn múc một chén canh nhỏ cho Tần Tiểu Ý, nhìn cô uống mấy ngục mới quay đầu chậm rãi nhìn Lý tổng, “Nghe nói tửu lượng Lý tổng cao, uống vô liền biến thành vô địch thiên hạ.”
Trưởng phòng Trần ngồi cạnh có tiếng là tửu lượng cao, lúc này nghe Vu Hạo Viễn nói vậy, lập tức dũng cảm, “Thật à? Vậy tối nay tôi nhất định phải tỉ thí với Lý tổng.”
Vì thế đồ ăn còn chưa dọn lên, trưởng phòng Trần và Lý tổng đã đứng dậy đi ra.
Tần Tiểu Ý buồn cười nhìn Vu Hạo Viễn, người này ung dung thản nhiên, nói một câu liền khiến hai người khác phải đứng dậy, đúng là giỏi giao tiếp. Cô uống xong chén canh nhỏ, liền đứng dậy tạm biệt, cô lo cho Lâm Kiều Kiều và bà bầu Giản Tình kia.
Mọi người biết được cô còn có bạn chờ cách vách, nên không giữ lại, còn nói lần sau Vu Hạo Viễn mời khách, nhất định phải dẫn theo Vu phu nhân.
“Nhờ em nên đương nhiên thuận lợi.” Vu Hạo Viễn nhìn cô.
“Vậy anh phải cảm ơn em tử tế mới được.” Tần Tiểu Ý lật người, nằm thẳng lên giường, Vu Hạo Viễn vương tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô, giống như mát xa, thật thoải mái.
“Muốn cảm ơn cái gì?” Vu Hạo Viễn hào phóng mời cô ra giá.
Tần Tiểu Ý nghĩ nghĩ, nói: “Cảm ơn rất đơn giản, thành thật trả lời em mấy vấn đề là được rồi.”
Nam nhân nhếch mày, cười đáp: “Vậy còn xem em hỏi cái gì.”
“Anh đi xã giao, vì sao Ngô Tĩnh cũng ở đó?”
Câu hỏi vừa bật ra, Vu Hạo Viễn lập tức hiểu cô muốn biết cái gì, không nhịn được cười sâu sắc, cúi người hôn lên trán cô, sau mới trả lời: “Là Lý tổng muốn cô ấy đến.”
“Vậy bây giờ có phải anh dây dưa với cô ta không?” Tần Tiểu Ý từng bước ép sát, trên đường về nhà cô đã nghĩ, Ngô Tĩnh đó, quả thật là vấn đề, nếu không mang ra nói chuyện đàng hoàng, hai người sẽ tồn tại nghi kị trong lòng, không có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm.
“Vu phu nhân, em đang ghen sao?” Vu Hạo Viễn buồn cười nhìn cô.
“Đúng thì sao, rốt cuộc có hay không?” Tần Tiểu Ý bò lên ngồi xổm trước mặt hắn, nắm vạt áo hắn tiếp tục hỏi.
“Không có.” Vu Hạo Viễn mặt mày sáng ngời, trong mắt nồm đậm ý cười, tay dài duỗi ra, một tay kéo Tần Tiểu Ý vào lòng, hôn lên môi cô, rồi khẳng định: “Không có ai khác, chỉ có em thôi.”
Tần Tiểu Ý cảm thấy, da mặt cô chinh chiến đàm phán thương lượng lâu như vậy, đã luyện tường đồng vách sắt, nhưng bây giờ nghe Vu Hạo Viễn nói, liền nóng bừng lên, không cần soi gương cũng biết, khẳng định là vinh quang tột đỉnh.
Cô lớn như vậy rồi, lời tâm tình nghe cũng không ít, nhưng câu này tuyệt đối êm tai.
Vòng ôm này quá ấm áp, rất thoải mái, cô dễ dàng nghiện rồi, Tần Tiểu Ý khẽ cúi đầu thở dài, chỉ cần hắn nói, cô đều nguyện ý tin tưởng.