Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 8 :

Ngày đăng: 13:24 19/04/20


“Tôi còn phải chuyển vào…”



Mấy lời này của Vu Hạo Viễn như lời nguyền, dù đã qua vài ngày, vẫn còn văng vẳng bên tai Tần Tiểu Ý không dứt, ngay lúc đó Tần Tiểu Ý rất muốn lật bàn gào vào mặt tên đàn ông chết tiệt kia: chuyển cái đầu chứ chuyển… Chỉ là tia lý trí còn sót lại nói cô biết, cô là phần tử trí thức được giáo dục cao đẳng, không nên vì một người đàn ông mà hủy hoại hình tượng của mình, kiểu đàn bà chanh chua này, vẫn nên thích hợp dùng với Phương Khiêm Phương boss, cô sẽ không cho hắn hưởng thụ vinh dự này đâu.



Mấy ngày kế tiếp, Tần Tiểu Ý coi như suy nghĩ thông suốt, cô vì sao phải xúc động vậy chứ?



Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này là Vu Hạo Viễn khởi xướng, kết hôn rồi vẫn cùng tình nhân dẫu lìa ngỏ ý còn vươn tơ lòng, mang một nửa còn lại vứt đi cũng là Vu Hạo Viễn tệ hại hắn, hiện tại tộc trưởng Vu gia sắp về, nên khẩn trương nên lo lắng là Vu Hạo Viễn mới đúng, trong mọi chuyện, cô tuyệt đối là người bị hại đầu tiên, cô trong sạch, cô vô tội…



Phân tích như thế, Tần Tiểu Ý liền bình tĩnh, không chỉ bình tĩnh, cô thậm chí còn có chút đùa đùa giỡn giỡn, bình tĩnh chờ tộc trưởng Vu gia trở về.



Vu trạch mấy ngày nay sửa sang lại, từng góc nhà đều bày biện ra cảnh tượng vui sướng an lành, từ thực đơn nhỏ bé, đến nội thất cao lớn đều đổi mới, tất cả mọi người khí thế ngất trời làm việc, giống như mừng năm mới.



Đương nhiên, ngoại trừ Tần Tiểu Ý, vì cô đơn giản không phải là người nhà Vu gia.



Vì tiền trận quá mức tích cực, rất nhiều công tác đều được ưu tiên làm cho xong, thành ra mấy ngày gần đây Tần Tiểu Ý không có việc gì, đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật không bình thường biến thành hư không tịch mịch a.



Muốn đến chỗ Giản Tình chơi với đứa trẻ, tiếc rằng nhà bọn họ liền có chỉ công lão hổ (1), mỗi lần vừa thấy cô, liền hận không thể chém cô thành vô số miếng thịt rồi ném vào thùng rác mà nhà bọn họ, à sai rồi, cái dạng keo kiệt của Phương Khiêm, thùng rác cũng là địa bàn của hắn, chỉ sợ là bị ném ra ngoài đường cái.



(1) Chỉ công lão hổ: con hổ đực.



Cầm ví lên muốn đi đến cho Lâm Kiều Kiều cướp bóc, nha đầu kia lại nói trong điện thoại rằng đã chạy tới gần Quế Lâm (2), thuận đường đi du sơn ngoạn thủy, phóng túng vài ngày.



(2) Quế Lâm (桂林 – Guìlín) là một địa cấp thị (dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện) nằm ở Đông Bắc khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Trung Quốc, phía Tây sông Quế Giang. Tên thành phố có nghĩa là rừng Quế, đặt theo tên cây Quế mọc ven và trong nội thành địa cấp thị, người Trung Quốc xem Quế Lâm là thiên đường chốn nhân gian. (Wikipedia).



Kỳ thật trọng điểm là nha đầu đã đi Quế Lâm!



Tần Tiểu Ý nổi giận, bản thân cô là đã ba mươi tuổi, thành thục quyến rũ, thông minh cơ trí, có tiền có quyền, là người xinh đẹp, cư như lại giống như oán nữ thời mãn kinh, đến cuối cùng là vì cái gì, vì sao!



Đang lúc Tần Tiểu Ý chuẩn bị hùng khởi tìm vui, Vu Hạo Viễn gọi đến khiến kế hoạch hùng khởi của Tần Tiểu Ý biến thành cà tím ủ rũ.



Nội dung cuộc gọi là như vầy:




“Mọi người” này khẳng định không có cô, Tần Tiểu Ý trong lòng vô hạn phun tào (3).



(3) Vô hạn phun tào: mấy lời lải nhải, chửi rủa, độc mồm.



“Dì Lan, dì với mọi người nghỉ ngơi đi, còn lại để tôi sắp xếp được rồi.” Tần Tiểu Ý lấy quần áo dì Lan đang cầm móc vào giá, mùi áo khoác tản ra nhạt nhạt, hoàn toàn khác hẳn mùi quen thuộc của cô.



Giờ này khắc này, cô ý thức rõ ràng, sắp có một người đàn ông cường thế không quen bước vào vào lãnh địa của cô, loại cảm giác này, siêu cấp khó chịu.



Nhìn đi nhìn lại chỉ còn chút việc nhỏ, dì Lan nghĩ để cô sắp xếp cho tiên sinh, có lẽ có thể bồi đắp tình cảm sâu sắc hơn, cũng vui vẻ đồng ý, dẫn mấy người hầu ra ngoài.



Trong phòng to như vậy, liền chỉ còn lại mình Tần Tiểu Ý nhíu mày và một đống đồ vật.



Được rồi, tuy mấy thứ này chủ nhân là cô không thích lắm, nhưng ít nhất bây giờ cô cũng tìm được việc để làm.



Không biết tên đàn ông luôn lạnh lùng như cây kem kia, sẽ có đồ đạc gì đây? Tần Tiểu Ý nghĩ vậy, động tác mở thùng liền nhanh hơn.



Thùng đầu tiên, đều là hàng điện tử, không thú vị!



Thùng thứ hai, mấy văn kiện tuyệt mật, nhàm chán! Tùy ý lật lật, Tần Tiểu Ý vô tình nhìn thấy một ít sản nghiệp của Vu Hạo Viễn, rất nhiều lĩnh vực, quả nhiên có tiền…



Thùng thứ ba, một ít sách và mấy thứ đồ vụn vặt. Xem sách chắc không tính là xâm phạm riêng tư, dù sao cũng xem qua văn kiện sản nghiệp của hắn rồi, xem cuốn sách này càng không ăn thua!



Ảnh chụp phần lớn là từng thời kỳ Vu Hạo Viễn học Đại học rồi xuất ngoại du học, xem ảnh hắn chụp thật đúng là không thú vị tí nào, trừ quần áo không giống bên ngoài, thì biểu tình của người đàn ông này là nghìn bài một điệu giữ vẻ mặt hàn băng, thực hoài nghi có phải hắn vừa sinh ra đã có vẻ mặt đó không.



Tay bỏ cuốn sách vào ngăn tủ, lúc quay lại lấy ra mấy thứ khác của hắn, đột nhiên phát hiện trong thùng một chiếc mặt nạ màu sắc sặc sỡ, vừa nhìn là biết mặt nạ thủ công, nét vẽ hẳn là dành cho đào hát, trông rất đẹp, hẳn là đã nhiều năm rồi, nhan sắc của mặt nạ sớm đã phai bớt độ sáng của màu.



Tần Tiểu Ý cầm lấy mặt nạ quan sát một hồi, nghĩ đây chắc là kỷ niệm rất ý nghĩa gì đó, bằng không nó cũ như vậy, Vu Hạo Viễn còn gì luyến tiếc mà không vứt đi.



Nghĩ nghĩ, Tần Tiểu Ý liền đặt nó lên bàn trang điểm.