Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

Chương 14 : Bị đánh

Ngày đăng: 01:10 22/04/20


Sau một hồi cười như mấy thằng điên con dở kiến người đi qua còn tưởng bọn nó vừa trốn trại thì tử hy nhanh tróng lấy lại hình tượng phủi phủi cái áo chỉnh tể lên tiếng:- được rồi giờ vậy đi hai người ngồi đây tôi đi mua nước



- ok (đồng thanh tập 1)



Vậy là tử hy bước đi chỉ còn lại nó và ken lúc sau ken có điện thoại hình như rất bí mật nên chạy ra chỗ khác nghe bỏ nó lại một mình nói là bí mật nhưng khi nãy nó nhìn thấy người gọi cho nhóc là anh Ben (người giúp ken phát triển trong giới nghệ thuật) chắc chắn bên pháp đã xảy ra chuyện gì rồi không khéo nhóc ken lại phải bay về đó xử lí công việc thôi. Nó chán nản buồn bực ngồi xuống bực thềm cạnh đó, mặt cúi gằm xuống đất chân liên tục đá mấy viên sỏi gần đó từ tầm nhìn hạn hẹp bỗng nó thấy trước mắt mình là một đôi chân thon gọn trắng nõn nà đi đôi giày hồng nhũ nó nhanh tróng ngửng đầu lên bất ngờ khi nhìn thấy mỹ ngọc gương mặt và sắc thái có chút đáng sợ nó khó hiểu nheo mắt hỏi:



- mỹ ngọc sao cô lại ở đây?



- ( im lặng)



.......................................................Nửa tiếng trước…...................................................................................





Hôm nay là sinh nhật của mỹ ngọc cô đã hẹn tử hy đến bữa tiệc chỉ có hai người trong lòng có chút nóng vội cô ăn mặc và trang điểm rất đẹp rất ấn tượng cô thầm mừng khi tưởng tượng ra cảnh tử hy nhìn thấy cô chắc chắn là cậu ấy sẽ nhớ mãi sẽ không thể quên được, ngày hôm nay phải nói thực sự rất quan trọng đối với cô. Tuy biết rằng còn chưa đến giờ hẹn nhưng vì mong ngóng nên cô đã đến nhà hàng sớm hơn một tiếng…đang vui vẻ trờ đợi tiện thể xem meu chuyển bị gọi những món mà tử hy thích thì cô thấy hai người bạn của mình là tuyết mai và ngọc diễm bước tới phía bàn cô, thật không biết là tình cờ hay cố ý mà hai người họ lại có mặt ở đây Ngọc diễm bước tới ra vẻ hỏi thăm:



- mỹ ngọc sao hôm nay cậu lại ở đây vậy?



- hỏi thừa…(lạnh lùng đáp)



- À phải ha!! hôm nay là sinh nhật của cậu mà mình quyên mất



- (tuyết mai xen vào) âyza!! cũng không thể trách cậu là do mỹ ngọc trước giờ không chịu tổ chức sinh nhật mời bạn bè như chúng ta…năm nào cũng chỉ tổ chức với mỗi một mình Dương thiếu gia mà thôi chúng ta có không nhớ cũng là điều đương nhiên



- ngọc diễm: à nhắc mới nhớ cũng sắp đến giờ hẹn rồi mà sao không thấy Dương thiếu đến vậy?



-T.mai: Cậu thật hồ đồ lúc nãy chúng ta không phải đã nhìn thấy Dương thiếu đi chơi với hạ vy sao? Làm gì còn nhớ tới mỹ ngọc nhà chúng nữa ta chứ?



- N.diễm: phải ha!! Mình quyên mất mà mỹ ngọc này mình thấy tốt nhất là cậu nên về đi Dương thiếu gia chắc chắn sẽ không tới đâu



-M.ngọc: ăn nói hàm hồ…toàn chuyện vớ vẩn


- chỉ là hiểu lầm thôi cậu cũng biết từ nhỏ cho tới giờ tử minh vốn không ưa mình, những chuyện như thế này cũng thường tình thôi mà.



-ừm cũng phải, mà sao cậu lại ở đây vậy?



- à tại mình thấy cũng sắp đến giờ hẹn rồi mà cậu không tới cộng với trong lòng luôn cảm thấy lo nắng sợ cậu xảy ra chuyện nên mình đi tìm.



- cậu thật là còn hơn 20 phút nữa mới đến giờ hẹn mà?



- đã nói là vì trong lòng cảm thấy bất an mà



Tử hy mỉm cười dịu dàng ấm áp khoác tay lên cổ mỹ ngọc vừa đi vừa nói:



- được rồi chúng ta về thôi nếu không sẽ muộn mất



- ò



Bóng hai người họ xa dần âm thanh cũng vì thế mà nhỏ dần chỉ còn lại là những tiếng vang vọng



- à phải rồi mỹ ngọc sao cậu biết mình ở đây mà tới tìm vậy?



- cậu đừng quên tai mắt của mình ở khắp mọi nơi tìm một người đâu có gì khó



- haha!! thậy vậy sao?



- đương nhiên mình là ai chứ? Là đại tiểu thư, là bạn của Dương tử hy cậu mà



- ừ phải rồi ĐẠI TIỂU THƯ chúng ta về thôi nào!! Hahahaa!!!