Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần
Chương 33 :
Ngày đăng: 01:11 22/04/20
Chết không phải là hết
Đôi khi đó lại là cách giải thoát tốt nhất
Giải thoát ta khỏi địa ngục trần thế
Khỏi những gánh nặng tội lỗi
Trên bầu trời kia sau những ngày nắng dài là một cơn mưa vồn vã, mây đen nườm nượp kéo đến, gió thét gào chuyển bị gieo hoang tàn cho nhân thế.
Hạ vy bị trói chặt hai tay, hai chân rồi bị ném lên một con tàu lớn, mỹ ngọc đưa nó ra xa bờ rồi dừng lại, cô ta túm tóc nó giật ngược về phía sau
"hạ vy tôi cho cô chơi một trò chơi cuối cùng nhé? Ừm xem nào... Tôi sẽ ném cô xuống dưới biển"
Dừng một chút cô ta rút từ túi quần ra một khẩu súng lục
- tiếp đó tôi sẽ ở trên này bắn xuống dưới "phằng" "phằng" một cơn mưa đạn toả ra, còn chánh được hay không còn phải tuỳ vào sự may mắn của cô, hạ vy đừng trách tôi độc ác! đó là do cô ép tôi
Nó bật cười khanh khách nghe
thật vui tai
- ha ha ha...! đào mỹ ngọc cô hãy cứ chìm trong sự ngu muội của mình đi, có chết làm ma tôi cũng sẽ tìm cô báo thù
- người sống tôi còn không sợ huống hồ chi là một hồn ma
- cô biết không kẻ thua cuộc vẫn mãi là kẻ thua cuộc, trong một cuộc đua khi người về nhất đã chạm đích thì cho dù họ có chết đi cũng vẫn luôn được người khác nhớ tới
trong phòng trắng tinh là một cô gái sắc mặt trắng nhợt nằm trên giường, dây truyền dịch, bình thở oxy.. vvv quấn đầy người,
căn phòng yên ắng bỗng vang lên giọng nói mềm mỏng ấm áp của phụ nữ, phu nhân An ly nhìn đứa con gái trên giường không tránh khỏi đau xót
- mình à thiên anh đã hôn mê một ngày một đêm rồi, nếu nó tỉnh lại biết em gái mình đã chết hẳn con bé sẽ không chịu được
Ông hàn vương thở dài hôm ấy ông nhận được tin tìm được thiên băng, đến bệnh viện lại nhìn thấy hai đứa con gái nằm trên hai chiếc giường, bác sĩ nói một trong hai đã chết
ông đau đớn bước đến đều là con gái của mình nhưng ông lại không thể phân biệt được đâu là thiên băng đâu là thiên anh cả hai đều có chiếc bớt giống nhau (bớt của thiên anh là giả)
ánh mắt ông dừng lại nhìn sợi dây chuyền trên cổ đứa con gái còn sống chủ tịch hàn vương và phu nhân an ly mặc nhiên hiểu rằng đó là thiên anh bởi con bé luôn đeo bên mình
họ đau đớn nhìn sang đứa con gái còn lại thân thể lạnh ngắt, phu nhân an ly khóc đến gục ngã đưa tay chạm lên thân xác ấy.
Đứa con gái út của bà thất lạc bao nhiêu lâu nay, đến khi gặp lại tưởng như sắp chạm tay vào hạnh phúc thì sự thật lại quá đỗi đau thương.
Chủ tịch hàn vương quỵ xuống trước mặt đứa con gái đã chết như cái cách ông ngã xuống khi nó bị tai nạn trong đêm bắt cóc năm ấy, trước đây còn một tia hy vọng nhưng bây giờ sự thật đã nằm ngay trước mắt, ông ôm lấy thân xác con gái mình bật khóc
- ba xin lỗi, là lỗi của ba, thiên băng ba đã sai rồi! xin con đừng bỏ chúng ta hãy tỉnh lại đi
Đáp lại ông chỉ là sự im lặng đến lạnh lùng, khi người đàn ông chững chạc đứng tuổi, khuôn mặt hiện lên sự từng trải, tưởng như không gì đánh gục lại bật khóc trước một thân ảnh nhỏ bé bạn sẽ cảm nhận được ông ấy đau đớn đến nhường nào.
Ngoài kia nắng vẫn đẹp mang màu hy vọng, gió vẫn thổi thật nhẹ nhàng không Ngừng nhưng lòng người lại bập bùng giông bão, bóng đêm bao trọn tâm trí một màu đen kịt, ai bảo màu đen tượng trưng cho sự tuyệt vọng và đau khổ
thực chất theo tâm lí học nó lại mới chính là màu của hy vọng bởi màu đen tượng trưng cho sự chống chọi lại cái chết.