Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

Chương 39 :

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Ra khỏi phòng lãnh phong đút hai tay vào túi quần bước đi một mạch, hàn vũ í ới chạy theo



- này! thằng quỷ làm thì mà đi nhanh thế đợi tao với



Lãnh phong dừng bước quay ngoắt người lại



- gì?



- không ở lại chơi sao?



Lãnh phong quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn hàn vũ hỏi lại anh bằng một câu chẳng liên quan



- gọi tao đến làm cảnh?



Hàn vũ cười khì khì



- đâu có đâu, chẳng phải lãnh khí và bộ mặt băng sơn ngàn năm của mày đã áp chế được con nhỏ đó sao?



- vớ vẩn, định trốn ở đây đến bao giờ? 



- đâu có, bà nội đã tạm thời ngưng việc trao quyền kinh doanh cho tao rồi, ở đây là để hành hạ thiên băng, can tội trước kia dám không coi tao ra gì, hứ!



Hàn vũ vừa nói vừa đưa tay lên nắm chặt như bóp nát quả cam, lãnh phong nét mặt không đổi trước khi rời đi anh bỏ lại 1 câu hời hợt "tuỳ"



Lãnh phong ngoài lạnh tỏ ra không quan tâm nhưng thực chất anh hơi bất ngờ trước biểu hiện ban đầu của nó quả thực thay đổi rất lớn, 



khi nãy sắc mặt còn tỏ ra đôi chút sợ hãi khi nhắc đến đám nữ sinh 



"không phải trước đây cô ta mới là người ăn hiếp bọn họ sao? Giờ lại trở nên e dè và lắm chuyện như thế thật là khó hiểu không lẽ là do mất trí nhớ gây nên"



cái tính cách hiện tại này của nó anh thực có chút không quen



Ngày thứ nhất sau khi nó tỉnh dậy trôi qua thật dài, phố xá bắt đầu lên đèn ngoài kia đông vui tấp nập vô cùng, nhưng đâu đó ta vẫn cảm nhận được sự vô cảm và cô đơn



Thiên băng hướng ánh mắt về phía xa xăm vô định, sâu thẳm trong lòng vẫn là loại cảm giác khó diễn đạt, trước đây nó thực sự là loại người như hàn vũ kể sao? Cuối cùng còn bao nhiêu chuyện nó chưa được biết?
- là của mẹ cô mang đến đấy, bác gái nói cô khó tính sợ cô ăn không quen đồ trong bệnh viện nên đem tới đây, à bác nói có chút chuyện phải đi trước nhờ tôi trông hộ tô cháo này



- ha! vậy... anh là đang trông hộ đó sao? Cháo của tôi mà!



- thì tôi cất vào trong bụng cho nó an toàn



- An Toàn Cái Đầu Anh! Đồ bệnh hoạn



- công nhận bác gái nấu ăn ngon thật mà thôi đem hamburger đây



Hàn vũ cướp chiếc bánh trên tay nó săm soi



"thiên băng, miếng thịt này chắc chắn không đủ dày 1,7 cm đâu, đem đi đổi đi mau lên"



Anh ta đặt chiếc bánh vào khay rồi nhét vào tay nó,(~_~)thiên băng thở hắt ra cười nhếch chống tay vào hông



- anh ăn cháo của tôi mà giờ còn to gan đòi ăn bánh hay sao? Đừng hòng



Nó vớ lấy ly matcha latte uống một hơi hết sạch quẹt miệng nhìn hằm hằm hàn vũ, đưa tay lấy mục tiêu tiêu tiếp theo là chiếc hamburger 



Hàn vũ trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn nó, thiên băng cũng trợn mắt lại trêu ngươi anh, trực tiếp cắn một miếng to đùng rồi nhai nhồm nhoàm



Hàn vũ đưa tay chỉ vào chiếc bánh lắp bắp 



- cô... Cô vừa ăn hamburger đấy sao? On my good! Không thể tin được thiên băng, trước đây chỉ cần ngửi mùi này thôi là cô đã khó chịu buồn nôn rồi chứ đừng nói là ăn như bây giờ, còn nữa không phải cô sợ béo chuyển động sẽ không nhanh nhậy nữa nên toàn ăn chất xơ hay sao? Cái miếng thịt bò này nhiều calo, dầu mỡ và chất đạm lắm đấy.



Nó tỏ vẻ ngây thơ ngoạm thêm một miếng to nữa hất cằm đáp trả 



" tôi thấy ngon mà hay anh nói thế để dành ăn với tôi nằm mơ đi"



Hàn vũ ngơ người thầm nghĩ 



"không lẽ đầu có vấn đề dẫn đến khẩu vị cũng có vấn đề hay sao? rất có thể, rất có thể"