Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

Chương 60 :

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Người đeo mặt nạ màu xám bạc ra lệnh cho những người khác dọn dẹp hiện trường rồi anh ta cùng người đeo mặt nạ đen xoay người đi về phía xe của Hàn vũ



Như có linh tính mách bảo nó cũng rón rén lại gần, hai người con trai kia sau khi đến gần xe đồng loạt tháo mặt nạ ra, thiên băng trợn tròn mắt kinh hãi đưa tay bịt miệng, nó có nhìn lầm không? hai người tay vừa nhuốm máu kia chính là bạn thân của nó và người nó yêu nhất.



Chàng trai đeo mặt nạ xám bạc chính là Hàn vũ còn người đeo mặt nạ màu đen không ai khác chính là Lãnh phong, thiên băng không tin vào mắt mình ngay từ đầu nó vẫn biết hai người họ không đơn giản nhưng đến mức giết người không ghê tay như vậy, nó làm cách nào cũng không thể tưởng tượng ra càng không thể chấp nhận nổi, đây dường như là một thói quen hằng ngày của họ vậy.



Thiên băng thật sự sốc, đôi mắt nhoè đi sống mũi cay xè tại sao? Những người nó yêu thương họ lại đáng sợ như vậy giống một con ác quỷ thèm khát máu tươi, thiên băng lùi về sau vài bước chân vụng về đạp lên một cành củi khô tạo thành tiếng động trong màn đêm tĩnh mịch



"Ai!" Hàn vũ đột ngột hét lớn giây phút ấy nó nhìn thấy ánh mắt của cả hai người trở nên sắc lạnh hung giữ tràn đầy sát khí, rất nhanh lãnh phong và Hàn vũ phát hiện có người họ tiến nhanh về phía nó vì quá sợ hãi thiên băng bỏ chạy nhưng không may chượt chân vấp ngã



Đúng lúc ấy cả ba người đều nhìn thấy nhau



"Thiên băng sao lại là em" hàn vũ bất ngờ anh vội chạy lại đỡ nó



"Đừng động vào tôi" thiên băng đẩy anh ra đồng thời lùi về phía sau



Hành động này khiến vũ ngạc nhiên nhưng rồi anh nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi căm phẫn của thiên băng liền hiểu ra mọi chuyện, đôi mắt anh chùng xuống tâm tình phức tạp, lãnh phong ở bên cạnh vẫn lạnh lùng điềm tĩnh giống như ngày đầu mới gặp anh lãnh đạm hỏi:



- em đã nhìn thấy hết rồi?



- phải!



- ghê tởm chúng tôi sao?



Nó hơi bất ngời trước câu hỏi của anh, cảm xúc hiện tại rất rối loạn ngay cả bản thân nó cũng không thể đưa ra một câu trả lời chính xác cho mình nhưng nó biết biết mình cần nói gì




"Dạ" Nó giật mình đáp lại 



Ông quản gia khẽ nhíu mày rồi thu lại biểu cảm ấy một cách rất nhanh "tiểu thư nên dùng bữa thôi"



Thiên băng đưa ánh mắt nhìn ông nó chợt nhận ra ông ấy chẳng phải đã làm quản gia cho căn nhà này ngót nửa đời người hay sao? Rất có thể ông biết điều gì đó



- quản gia cháu hỏi ông một chuyện?



- xin tiểu thư cứ nói



- cháu chợt nhận ra tại sao trong nhà mình không có hình cháu lúc nhỏ vậy ạ! 



- tôi không biết



- (thiên băng hơi bực tức quát lớn) Sao có thể không biết được chứ? Ông nói dối, ông đã ở đây bao nhiêu năm rồi mà



- tiểu thư mời dùng bữa_ quản gia bắt đầu phớt lờ câu chuyện



- ông...! Được vậy còn căn phòng phía cuối hành lang thì sao? Tại sao nó luôn bị khoá? Trong đấy rốt cuộc có gì? 



Quản gia trầm ngâm tiếp đó ánh mắt ông trùng xuống chợt buồn "tiểu thư của tôi à! Thật ra có rất nhiều chuyện không thể đợi người khác nói ra mà phải tự mình tìm hiểu hoặc tự mình nhớ lại"



Thiên băng chợt bất động trước lời nói ấy nó nhìn ông lòng rối bời tâm can rối loạn bất giác nảy sinh sự nghi ngờ "tự mình nhớ lại" phải chăng trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì? phải chăng kí ức mà nó đánh mất kia chính là chìa khoá giải thích cho mọi thắc mắc băn khoăn của nó, thiên băng không nói thêm điều gì mà lặng lẽ bỏ lên phòng.