Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần
Chương 67 : Cảm giác thân thuộc, xa lạ
Ngày đăng: 01:11 22/04/20
Thông tin về bữa tiệc sinh nhật được giới doanh nghiệp và những công tử, tiểu thư "săn đón" bàn tán sôi nổi, ai cũng hào hứng mong chờ được nhìn thấy vị tiểu thư bí ẩn danh tiếng lẫy lừng, nổi tiếng sinh đẹp mỹ miều này.
Bữa tiệc được chuyển bị và tổ chức ở một nhà hàng xa hoa dành cho giới thượng lưu, thiên băng ngồi trong phòng kín cùng một chuyên viên trang điểm và vài người hầu gái khác, Hàn Vũ từ ngoài mở cửa bước vào
trên người mặc một bộ vest màu trắng mái tóc màu vàng khói ánh kim càng làm tôn lên vẻ đẹp lịch lãm, thoát tục. Anh lại gần nó dang hai tay thật rộng: "thiên băng em thấy anh mặc bộ này thế nào? có phải rất tor sur tor với chiếc váy của em không?"
thiên băng liếc nhìn chiếc váy ôm sát tông màu đỏ đen của mình tự hỏi hai bộ đồ trên hợp nhau ở chỗ nào, Như hiểu được ý của thiên băng qua ánh mắt
Hàn vũ nở nụ cười điêu đứng chúng sinh: "anh là người chuyển bị bữa tiệc này nên anh biết rõ em sẽ phải mặc bộ đồ nào"
vỗ tay một cái sau âm thanh bôm bốp ấy, lập tức có người mang đến một chiếc đầm màu trắng tinh khiết kiểu dáng nhẹ nhàng có độ xoè vừa phải điểm vài hoa văn tinh tế màu hồng phấn đến trước mặt nó
Hàn vũ tựa người vào chiếc ghế sát cạnh hào hứng "trong bữa tiệc này em phải đóng vai thành một vị tiểu thư yếu đuối trong sáng chứ không phải một vị nữ hoàng hắc ám đâu nhóc ạ"
Nó nhoẻn miệng cười đôi mắt long lanh phủ một lớp sương mỏng cũng vừa lúc chuyên viên trang điểm nổi tiếng thế giới hoàn thành xong bước cuối, thiên băng nhẹ nhàng ra lệnh "Anh ra ngoài đi em cần thay đồ... à! nhớ chăm sóc tốt vị khách đặc biệt của em"
Hàn vũ cười tà mị đầy ẩn ý thay cho câu trả lời.
Cùng lúc đó tại sảnh ra vào một chàng thanh niên mặc âu phục màu đỏ rượu với thiết kế sang trọng, mái tóc nâu nhạt vuốt gọn sang một bên, đôi mắt nâu hờ hững, Tử hy vốn dĩ không định đến bữa tiệc này nhưng ba mẹ của cậu đang ở pháp, nếu không đi thì ai có thể tham dự đây? Nguyễn thị là một tập đoàn lớn mạnh không thể đắc tội đó là còn chưa kể đến những người tham dự bữa tiệc này đều là những người có thế lực danh tiếng, tiền tài không có mặt nghĩa là không coi trọng họ.
Tử hy định bước vào, chợt điện thoại đổ chuông người gọi cho cậu không ai khác đó chính là Dương Tử Minh
- có chuyện gì sao?(tử hy nói giọng mệt mỏi)
- có tin tức gì chưa?
- vẫn chưa
- bên em cũng vậy, em đang cho người mở rộng phạm vi tìm kiếm
im lặng vài giây, sau đó tử hy chẳng nói năng thêm điều gì trực tiếp tắt máy, những tháng ngày qua cả cậu và tử minh đều không ngừng nuôi hy vọng và tìm kiếm Hạ vy nhưng kết quả chỉ là con số 0. Nghĩ đến đây lòng buồn bã khôn nguôi bao hình ảnh tươi đẹp trước kia của Hạ vy lại nhảy nhót trong tâm trí như một thói quen, Tử hy quyết định đến bar chìm vào men say vừa quay đầu định bước đi đã đụng độ với Lãnh phong
lãnh phong mang khí chất lạnh lùng khoác trên mình bộ âu phục màu xanh đen cùng màu với mái tóc được chải chuốt tạo kiểu
"tôi/anh có thể mời cậu/em một điệu nhảy không?" cả Hàn vũ và tử hy đều đồng thanh cúi người dang tay mời kiêu vũ
như nhận ra sự trùng hợp không nên có Hàn vũ liền bật cười: "được rồi tôi nhường bạn mình cho cậu đấy"
Hàn vũ quay lưng tiến về phía Lãnh phong người bạn chí cốt đang lãnh đạm "tự kỉ" một chỗ
Thiên băng mỉm cười xã giao đặt bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần lên đôi bàn tay to lớn kia miệng mấp máy: "rất hanh hạnh" trong giây phút ấy tim tử hy lại chợt nhói, đúng vậy chỉ cần một nụ cười thôi cũng khiến cậu đau đớn tột cùng
Cả hai hoà cùng điệu nhạc êm dịu trở thành cặp đôi đẹp nhất đêm nay, ở khoảng cách gần tử hy tận dụng nhìn nó rõ hơn từng đường nét khuôn mặt, hình ảnh mà cậu ngày đêm nhớ mong, mùi hương thoang thoảng đặc trưng mà không một ai có, khẽ theo âm nhạc quyện vào không khí làm tử hy bừng tỉnh mùi hương ấy rõ ràng rất giống với mùi hương trên người hạ vy, à không! phải gọi là cùng là một mùi hương mới phải
"tôi rất giống với bạn của cậu sao?" nó nhìn sâu vào đôi con ngươi nâu nhạt khiến cho tử hy hơi giật mình, cậu đáp lại:
- vô cùng giống
- tôi mong rằng cậu có thể đừng xem tôi là kẻ thay thế
- Chính là cậu, Hạ vy! là cậu phải không (tử hy trở nên cố chấp ánh mắt tràn đầy cương quyết)
ánh mắt thiên băng lạnh lẽo, nó nghiêm mặt đẩy cậu ra bỏ dở điệu nhảy đang dần đến đoạn kết, Tử hy cũng không vừa cậu tóm chặt lấy tay nó mà lôi đi trước bàn dân thiên hạ mọi người đều hết sức sửng sốt ngỡ ngàng còn có một số vị thiếu gia bất bình cho rằng Dương thiếu gia đây là một kẻ hám sắc bởi ai mà chẳng biết Dương tử hy nổi tiếng ghét con gái còn có lời đồn gì mà chưa quên được tình cũ, rồi là bị hồn của người âm theo...vv hôm nay cậu ta lại phản ứng mạnh với một người con gái như vậy quả là chuyện hiếm thấy.
Nó bị cậu lôi ra ngoài vì biết kế hoạch của thiên băng nên người thân đều không nhúm tay vào
"buông" thiên băng nộ rõ bản tính thật nó dùng một lực không nhẹ thoát khỏi bàn tay cậu, điều này khiến cho tử hy khá bất ngờ làm được điều đó thì thân thủ căn bản không phải dạng thường.
"Hạ Vy" BỐP...! cậu vừa mở miệng ra gọi đã ăn ngay một cát tát của nó, Thiên băng lạnh nhạt: "nhắc lại lần cuối tên của tôi là Nguyễn Hoàng Thiên Băng"
sững người trong giây lát, tử hy biểu hiện sự đau khổ rõ ra ngoài mặt nhưng nó vẫn không hề thay đổi: "khi tôi còn tôn trọng anh thì hãy biến đi? Hạ vy gì đấy... tôi không hề quen biết nếu như anh có nghi ngờ cứ trực tiếp cho người điều tra, tạm biệt"
nó bỏ vào trong, tử hy chợt khuỵ người xuống cậu cũng chẳng biết vừa rồi mình đã làm gì nữa tâm trí cứ mơ hồ không theo chủ định,
cậu lanh thang tìm đến rượu trái tim thật đau, không rõ phương hương rốt cục người con gái ấy là ai cậu cũng không còn biết chính xác nữa, cảm xúc khó tả ăn mòm và tâm trí thật khiến con người ta khó chịu, có thể nhìn thấy em ngay trước mắt mà chẳng thể trạm tay vào.