Trường Công
Chương 30 :
Ngày đăng: 23:14 21/04/20
Vân La đây là lần thứ hai hầu hạ, tuy có cao dầu làm trơn, hậu đình cũng không thể tránh khỏi đau đớn vạn phần, hắn khẽ rùng mình một cái, từ trong ý loạn tình mê tỉnh táo lại, lại sớm không thể làm gì hơn. Duẫn Giám Phi nhẹ nhàng động vài cái, vật như thiết côn đang dâng trào kia cẩn thận ra vào vài lần, phát giác tràng đạo dần dần thả lỏng rồi, sau đó mới càng lớn gan, va chạm không kiêng nể, Vân La cả người đều bị đưa đẩy lên xuống, nơi hậu đình lại nương theo sự xỏ xuyên không ngừng dần dần nổi lên một đợt khoái cảm kỳ dị, ánh mắt hắn mơ màng, âm thanh “ưm a” trong miệng, cùng với những tiếng va chạm dâm mi, cả phòng một mảnh xuân sắc.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, hai đùi của Vân La bị đặt trên vai Duẫn Giám Phi, đều đã tê liệt, thế nhưng thiết côn kia ở trong hậu đình lại chậm chạp không chịu bắn ra tinh dịch, hơn nữa cùng với tình dục bộc phát, vật đó càng lúc càng thô to nóng bỏng hơn. Vân La cảm thấy cả người dường như đều đã bị hòa tan, toàn thân một chút khí lực cũng không có, chợt nghe Duẫn Giám Phi ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Bảo bối, đừng nóng vội, chúng ta đổi tư thế chậm rãi vui đùa nhé.” Nói xong ôm lấy thắt lưng của hắn đột ngột ngồi dậy, trở thành tư thế Vân La ngồi ở trên người hắn, cự vật kia lại từ đầu tới cuối đặt trong tràng đạo đem hai người gắn thành một.
“A a a a a...... Gia...... Đừng...... A......” Vân La ý thức đã sớm tan rã không chịu nổi, nhưng cái tư thế này lại vẫn là làm cho hắn cảm thấy cảm thấy thẹn vô cùng, liều mạng từ chối một hồi, thế nhưng tay mềm chân nhuyễn, dễ dàng bị Duẫn Giám Phi chế trụ, hắn chỉ nhẹ nhàng động một chút, đã khiến cho Vân La sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng bởi vì không có khí lực, tiếng kêu sợ hãi vừa mềm mại vừa dính dấp, động lòng người vô cùng. Vào trong tai đối phương, lại tràn đầy kích thích tình dục, ôm lấy thắt lưng Vân La, đưa hắn hơi lên cao một chút, đến lúc hậu đình của hắn rời khỏi cự vật kia, mới cười xấu xa, nhẹ buông tay, Vân La chỉ kịp kêu một tiếng, thân mình liền mềm nhũn trượt xuống, đem toàn bộ cự vật kia nuốt vào, hơn nữa lại vì tư thế này, thứ kia tiến vào càng sâu càng trầm.
Cuộc tình ái bắt đầu từ buổi trưa này, vì sự cố ý khiêu khích của Duẫn Giám Phi mà diễn ra suốt tới chạng vạng, giữa lúc đó Vân La bị kích đến bất tỉnh một lần, nhưng lập tức lại bị chủ nhân hư hỏng làm cho tỉnh. Cho đến khi xong việc, hắn đã rơi vào tình trạng kiệt sức, chỉ liếc nhìn Duẫn Giám Phi một cái, liền mê man mất. Trong mông lung, dường như đối phương phân phó người chuẩn bị nước, rồi mới đem hắn bỏ vào bồn cẩn thận lau rửa, còn đưa tay đến nơi hậu đình, lấy trọc vật từ bên trong đó ra, hắn cảm thấy thẹn thùng, động đậy hai cái, nhưng mí mắt thật sự không mở ra được, những chuyện sau đó, hắn không biết một tí gì.
Ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang, đội tàu đã sắp rời cảng. Duẫn Giám Phi không ở trong phòng, Vân La đang định đứng lên, thế nhưng trên người thật sự đau đớn, hơn nữa hai cái đùi kia, hơi động một chút đã run lẩy bẩy, miệng hắn khát, lại không muốn để cho người ta thấy bộ dạng mình như vậy, vừa muốn giãy giụa trứ đứng dậy rót nước, chợt thấy Minh Châu Minh Nhược đi đến, thấy tình cảnh này của hắn, Minh Châu liền rót một chén nước cho hắn. Vân La nhìn hắn trong mắt không có sát ý cùng ghen ghét ngày hôm qua, mà Minh Nhược tựa hồ cũng khá bình tĩnh, cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi han một chút, lại nghe Minh Châu mở miệng nói: “Vân La, sau khi chúng ta trở lại đất liền, phải ra đi ngay, ta cùng Minh Nhược muốn đến một nơi không ai quấy rầy chúng ta ẩn cư, có thể đạt được một kết cục tốt như vậy, đều phải cảm tạ ngươi, thật sự phải cám ơn ngươi.”
Hắn lời nói thành khẩn vô cùng, nhưng Vân La nghe thấy câu “nơi không ai quấy rầy”, trong lòng liền lo lắng, thầm nghĩ trong trần thế nào có nơi nào không ai quấy rầy, liền nắm chặt lấy tay của Minh Châu hoảng sợ nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi vừa muốn cùng Minh Nhược tìm chết ư? Có chuyện gì chúng ta từ từ nghĩ biện pháp, không nên hơi một tí liền tìm chết có được không? Ngươi yên tâm, Duẫn Giám Phi ta sẽ lại đi cầu hắn, các ngươi không muốn hầu hạ người trên thuyền, khiến cho hắn trả lại các ngươi tự do, không cho......” Không đợi nói xong, Minh Châu cùng Minh Nhược toàn bộ sửng sốt: “Tìm chết? Vân La, chúng ta nói muốn tìm cái chết lúc nào?”