Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung

Chương 5 :

Ngày đăng: 23:48 21/04/20


Lăng Phi tắt lửa, dựa lưng vào bức tường màu trắng phía sau, hơi lạnh xuyên thấu qua da thấm vào máu, làm chậm lại tốc độ lưu động của kích động.



“Anh không ngại.”



“Sá?” Trầm Vị Ương nghi hoặc khó hiểu nhìn anh ta, “Không ngại anh ấy cái gì cũng không nhớ rõ? Trí nhớ của con người sao kém vậy?”



Lăng Phi cười yếu ớt, “Em không nên lý giải cậu ấy như vậy, trong cơ thể Trọng Hoa còn một người, có đôi khi người kia sẽ chạy tới náo loạn, mà kí ức này là của hắn ta, cho nên khi Trọng Hoa là Trọng Hoa thì cậu ấy căn bản sẽ không nhớ rõ.”



“Tinh thần phân liệt?” Hắn có thấy loại bệnh này trên TV.



“Cũng không hẳn là thế. Anh nghĩ em đại khái cũng cảm nhận được Trọng Hoa không giống người thường, nếu Trọng Hoa không phải người cũng không phải quỷ, mà chính là hình thể của người kia phân hóa ra, nói như vậy em sẽ tin không?”



Dọa! “Vậy, vậy, vậy anh ấy là gì?”



Lăng Phi nhún vai, “Em có thể đi hỏi cậu ấy, nhưng có lẽ em cũng biết.”



“Em làm sao có thể biết?”



Lăng phi cười cười nhìn hắn.



Nụ cười kia, tuy chỉ là cười lại làm cho Trầm Vị Ương bước lui một bước, da gà da vịt nổi tùm lum, “Em thật sự không biết.”



Lăng Phi nhún vai, bước lên trước đem cháo múc vào trong chén, “Biết cũng tốt, không biết cũng tốt. Vị Ương, em thích cậu ấy à.”



Trầm Vị Ương đỏ mặt, ngay sau đó cười tươi, gật đầu, “Vâng, em thích anh ấy.”



“Trọng Hoa không phải là một người dễ gần gũi, bạn thân của anh cũng thích một người giống vậy. Anh nhớ rõ cậu ta từng nói với anh – có một loại người miệng xấu, lạnh lùng vô tình, nhìn như đối với ngươi không chút nào quan tâm, tuyệt không đem ngươi để ở trong lòng, ngươi lại gần hắn liền ước gì ngươi lập tức rời đi, trong lòng nghĩ cái gì cũng sẽ không nói ra, cũng chưa bao giờ nói yêu.”



“Oa, kia thật là yêu sao?”



“Yêu.” Lăng Phi nhìn hắn gật đầu chắc chắn.



“Anh làm sao biết?” Hắn hồ nghi nhìn anh ta, “Người bạn thân kia, sẽ không phải là anh chứ?” Nói xong, hắn lộ ra nụ cười đồng tình đáng thương.



Lăng Phi bị hắn chọc cười, “Thật đáng tiếc, không phải. Nhưng anh thực hâm mộ, thực hâm mộ cậu ta được người chấp nhất như vậy yêu. Người đó coi cậu ấy là toàn bộ thế giới, là bảo bối quan trọng nhất, vì cậu ấy trả giá hết thảy đều không hối tiếc, ái tình chấp nhất thâm sâu như vậy, mãnh liệt như vậy, bất kỳ ai cũng muốn có.” Anh ta búng tay, cười khổ, “Chính là, vận mệnh trêu người. ‘Trời làm bậy, có thể tha; Tự làm bậy, không thể sống’.”



“Thảm vậy sao? Anh ta đã làm chuyện cực kỳ bi thảm gì?” Trầm Vị Ương trêu đùa, hỏi.



Lăng Phi trêu đùa, trả lời: “Thí dụ như hủy diệt thế giới?”



“Ha ha, kia không phải rất tốt ….”



Một đạo âm thanh trầm thấp cắt ngang hai người nói chuyện, “Cái gì tốt?”



Lăng Phi cùng Trầm Vị Ương đồng thời nhìn về phía nam nhân sắc mặt không tốt, người sau kinh hoảng tiến lên đỡ lấy anh, “Sao anh lại xuống giường?”


“Đây là mộng, anh ngủ đi.”



Phó Trọng Hoa đột nhiên cười lạnh một tiếng, vươn tay kéo quần trên người hắn xuống, giơ ra ngón tay giữa cứng rắn cắm sâu vào trong dũng đạo chật hẹp của hắn, Trầm Vị Ương đau đến hét to một tiếng.



“Anh làm gì vậy?”



“Anh muốn cho em biết này không phải là mộng.” (biến thái kinh =.=”)



“Đau quá, anh mau rút tay ra đi.”



Phó Trọng Hoa rút ngón tay ra, Trầm Vị Ương thở một hơi dài nhẹ nhõm, đồng thời xoay người, lại hít một hơi thật sâu.



Chạy!



Trầm Vị Ương nhanh nhẹn quay đầu nghĩ muốn trực tiếp ngã khỏi giường lớn, nhưng không như mong đợi, thắt lưng của hắn lập tức bị chế trụ, hai đùi bị mở ra, huyệt khẩu truyền đến cảm giác ướt át, nhưng hắn vẫn là nhịn không được sợ hãi muốn chạy trốn.



“Không muốn, không muốn, em hiện tại không muốn.”



Nhờ vào nước miếng ướt át làm trơn, Phó Trọng Hoa cắm hai ngón tay vào một lúc, làm cho Trầm Vị Ương đau đến căng cứng người, đình chỉ giãy dụa.



Phó Trọng Hoa vỗ về thắt lưng buộc chặt của hắn, ngón tay vì hắn buộc chặt thân thể mà di chuyển thực khó khăn, anh nghiêm mặt lạnh lùng xoay ngón tay ở trong tiểu huyệt nhỏ hẹp đó một vòng.



“Đau, đau, đau ….”



“Vậy em mau thả lỏng.”



Thả lỏng? Trầm Vị Ương khóc lớn lên, “Vậy anh cam đoan sẽ không làm em không xuống giường đựơc, anh lần trước làm thắt lưng của em muốn gãy, em thật sự rất không thoải mái, lại còn bị anh châm chọc khiêu khích, anh có lương tâm hay không a, oa~~~”



“Ai cho em lần trước đem tư liệu của anh xóa sạch toàn bộ?”



“Em cũng không phải cố ý.” Trầm Vị Ương vừa nói vừa lau nước mắt, buông tha giãy dụa, nằm thẳng lên trên giường, “Tùy anh, dù sao mỗi khi anh tức giận liền lục thân không nhận, lang tâm cẩu phế, heo chó không bằng, tuyệt không biết em có bao nhiêu đáng thương, anh trong lòng chỉ có tức giận, căn bản là không có em, em cùng kỹ nữ có gì khác nhau?”



Phó Trọng Hoa trầm mặc nhìn nhìn hắn run run bờ vai, “Không phải lần trước em kêu lên rất thoải mái sao?”



“Có khoái cảm đương nhiên sẽ kêu a, nhưng cái loại cảm giác này cùng làm tình bình thường lại không giống nhau, tuyệt không vui vẻ, hơn nữa em vẫn nói không muốn, anh căn bản không nghe, từ trước ngọ làm đến hừng đông, cho dù em là quỷ cũng bị mệt đến muốn chết thêm lần nữa.”



“….Bình thường em cũng nói không muốn.”



“Bình thường là tình thú nha, anh mới là đại ngu ngốc, một chút cũng không cảm giác được em không thoải mái.”



“Anh không phải đã hơn mười ngày cũng không chạm vào em.”



“Anh cho là như vậy em sẽ quên sao? Quên đi, dù sao anh cũng không hiểu, muốn làm liền làm, nhanh lên.”



— còn tiếp —