Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung

Chương 1 :

Ngày đăng: 23:48 21/04/20


‘Ầm, ầm, ầm …’



Khi ba tiếng nổ kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía liên tục va vào trong màng nhĩ của Phó Trọng Hoa, anh chỉ cảm thấy toàn thân vì tạp âm thật lớn này mà run rẩy không ngừng.



Cũng ngay thời điểm anh nghĩ lỗ tai mình 99% sẽ bị điếc, thì cái miệng của anh bằng tốc độ nhanh nhất cũng đã tuông ra một tràng mắng chửi.



Đồng thời anh tuyệt đối có chết cũng không thừa nhận chính mình bởi vì chân nhuyễn mà từ trên ghế ngã xuống đất.



Đang lao xuống thang lầu, thì bị một tên bạch tuộc quỷ với khuôn mặt bôi đen đầy tro lao lên cuốn lấy. Thời khắc bạch tuộc quỷ lao lên cuốn lấy, anh bị quán tính dội lui sau một bước, phải dùng hết lực mới giữ vững được cước bộ.



Mẹ kiếp! Quỷ có trọng lượng quả thật rất tệ a!



Ngẫm lại trong truyền thuyết dân gian, ai dám nói quỷ không có trọng lượng, bám lên người đều không có cảm giác chứ.



Phó Trọng Hoa còn chưa kịp mở miệng, thì bạch tuộc quỷ đã dành trước một bước bật lên tiếng khóc thảm thiết.



“Oa~~~ Hoa Hoa, anh không cần sinh khí, tôi thật sự không phải cố ý, thật đáng sợ, sao có thể nổ to như vậy a? Ô ~~ oa ~~”



Phó Trọng Hoa mặt đen một nửa, bên tai truyền đến tạp âm so với tiếng nổ vừa rồi nhỏ hơn một trăm lần, nhưng sức tàn phá vẫn đủ làm cho lỗ tai của anh chịu không nổi mà trở nên đau nhức.



Giờ khắc này, Phó Trọng Hoa có một loại cảm giác ‘bị điếc cũng tốt’.



Bạch tuộc quỷ ngu ngốc! Không biết rằng tạp âm chính là tạp âm, tuyệt đối sẽ không vì nhỏ đi mà có thể trở nên thoải mái dể nghe a!



Nhưng Phó Trọng Hoa vẫn như cũ không mở miệng, cắn chặt răng, ánh mắt híp lại, nhìn trừng trừng về phương hướng nguyên là phòng bếp của nhà anh, nhìn từng đợt từng đợt khói đen nhè nhẹ bay ra.



Bạch tuộc quỷ ngu ngốc cảm giác được Phó Trọng Hoa dị thường im lặng, tò mò mà nâng lên cặp mặt xinh đẹp tuyệt thế tràn đầy nước mắt, theo phương hướng anh đang nhìn mà nhìn theo, sau đó phát ra một tiếng “ác” thật dài, tay chân cùng sử dụng đem người trong lòng cuốn lấy càng chặt.



“Nổ mạnh, nhưng mà lần này tôi có chiếu theo lời anh dạy, trước đem lửa dập tắt. Hoa Hoa, anh không cần tức giận, tôi cam đoan lần sau sẽ không xảy ra như vậy nữa, anh lại tin tôi một lần nữa được không?”



Phó Trọng Hoa nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, hừ cũng không hừ, lưng đeo sức nặng của bạch tuộc, từng bước từng bước nặng nề hướng nơi nguyên là phòng bếp xa hoa của nhà anh đi tới …



“Không cần, không cần đi qua a, Hoa Hoa, anh nhất định sẽ tức giận, Hoa Hoa, không nên nhìn được không?”



Bạch tuộc quỷ ngu ngốc ở trên người nam nhân vặn vẹo, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập kích động, lại vẫn như cũ không ngăn được bước chân kiên định.



Khi giây phút Phó Trọng Hoa đứng ở cửa phòng bếp, bạch tuộc quỷ ngu ngốc cũng trở nên im lặng.


Phó Trọng Hoa cười lạnh, ma quỷ chính là thích bị mắng, nói nặng lời mới nghe.



“Từ giờ trở đi, tôi chưa nói cậu có thể xuống giường, cậu nếu dám xuống nửa bước, chân nào chạm xuống đất, tôi chém đứt chân đó.”



Trầm Vị Ương nhìn Phó Trọng Hoa so với hắn càng giống lệ quỷ hơn, trong lòng vạn phần ủy khuất gật đầu, đồng thời cũng có nghi vấn, kia phiêu ở không trung có tính không?



Muốn hỏi nhưng không dám hỏi, hắn cảm thấy Diêm La Vương chưa từng gặp qua trong truyền thuyết đại khái chính là bộ dáng này đi?



“Nhưng, nhưng tôi nghĩ muốn lau …” Trầm Vị Ương thấy Phó Trọng Hoa nheo lại ánh mắt, sợ tới mức tắt tiếng.



“Không cho phép nhúc nhích!”



Phó Trọng Hoa sắc mặt âm trầm lấy giấy vệ sinh lau đi chất lỏng màu chàm bởi vì hắn cử động mà chảy ra, máu quỷ, thô lỗ lau hai cái, nghe được hắn bị đau mà kêu rên một tiếng, lúc đó lửa giận của anh mới giảm được một chút, đem giấy vệ sinh ném vào thùng rác.



“Ngủ!”



“Nhưng chưa đến giờ ngủ……”



“Mẹ kiếp! Tôi nói cậu ngủ!”



Quỷ ngốc uỷ khuất nhắm mắt lại, là ai nói quỷ thực đáng sợ? Hắn cảm thấy người cũng thực đáng sợ a.



Tai nạn này là theo từ hai tháng trước, dưới ánh trăng mờ ảo vô duyên vô cớ mà bắt đầu.



Không phải trong cuộc đời chưa từng có sai lầm, nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy hối hận.



Phó Trọng Hoa không rõ lắm rốt cuộc là do ánh trăng kia tạo ảo giác, hay là tên nam quỷ kia mê hoặc, tóm lại do anh quên đem tầm mắt phóng xa hơn một chút, ngay thời khắc anh nhìn thấy hắn, anh liền biết sai lầm rồi.



Quỷ, là tịch mịch.



Nhất là cô hồn dã quỷ vô chủ vô y.



Càng đừng nói tại nơi thâm sơn cùng cốc, bên trong núi rừng sâu thẳm này, muốn tới nơi đây đều phải vài lần lầm đường, nơi này tuy chim có thể sinh trứng, nhưng vết chân xác định vững chắc không khắc sâu.



Nghe nói chủ nhà trước bởi vì trúng số nên mới dọn đi.



— còn tiếp —