Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung

Chương 2 :

Ngày đăng: 23:48 21/04/20


Nếu anh muốn chuyển đi thì làm sao bây giờ? Nếu anh có Thiên Sư hỗ trợ thì chính mình có phải sẽ vĩnh viễn không tìm thấy anh?



Trầm Vị Ương sợ tới mức nhảy dựng lên, lập tức vọt tới phòng khách. Khi bóng dáng của người kia lọt vào trong mắt, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi mà dừng lại.



Nếu đi qua, để cho anh nhìn thấy mình, anh có thể hay không càng chán ghét mình?



Có lẽ hắn nên chờ anh hết giận rồi nói sau, nhưng vạn nhất chờ một chút anh liền ly khai, vậy hắn nên làm sao bây giờ?



Âm phong nhè nhẹ, oán ý nổi lên.



Phó Trọng Hoa tuyệt đối không có mắt sau lưng, TV LCD 42 inche cũng không phản chiếu được thân ảnh của tên quỷ tuyệt mỹ kia. Nhưng có một cỗ oán niệm, cùng đột nhiên cảm thấy lạnh lạnh, đều cho anh biết hắn đang ở phía sau lưng.



Quảng cáo chấm dứt, tiết mục bắt đầu.



Rõ ràng tình tiết mới rồi còn cười đến đau bụng, hiện tại đột nhiên không tốt để cười.



Tiết mục chấm dứt, quảng cáo bắt đầu.



Quảng cáo về bia pha chút tiếng kêu sợ hãi khi được thưởng thức bia ngon, lúc này lại đột nhiên có điểm … chói tai.



Quảng cáo chấm dứt, tiết mục bắt đầu.



Rõ ràng đang đến đoạn cao trào, Phó Trọng Hoa càng xem càng cảm thấy không kiên nhẫn.



Tiết mục chấm dứt, quảng cáo bắt đầu.



Một cô gái xinh đẹp nổi tiếng chạy ở trên đường phố dài.



Quảng cáo chấm dứt, tiết mục bắt đầu…… Tiết mục chấm dứt, quảng cáo bắt đầu…… Quảng cáo chấm dứt, tiết mục bắt đầu…… Tiết mục chấm dứt, quảng cáo bắt đầu……



Thật sự là đủ!



Phó Trọng Hoa nhận thua tắt TV, chấm dứt đấu sức, đứng dậy xoay người tính cùng kẻ phía sau nói chuyện rõ ràng, hắc, quỷ không thấy.



“Trầm Vị Ương, cậu hiện ra cho tôi.”



Bức tường sau lưng không chút rung động, nửa điểm quỷ ảnh cũng nhìn không thấy.



“Trầm Vị Ương, nếu cậu dám trốn, ngày mai tôi liền chuyển đi.”



“Không được!”




“Không cần, thực lãng phí. Dù sao thời điểm tôi muốn chơi thì anh đang ngủ, thời điểm anh cần dùng thì tôi lại ngủ.” Trầm Vị Ương không chút suy nghĩ từ chối, không muốn chỉ vì một cái máy tính mà phá hư cảm tình của bọn họ.



Phó Trọng Hoa rất muốn trả lời hắn rằng ‘không lãng phí’, rất muốn nói với hắn rằng ‘bản thân anh muốn có sự riêng tư’. Nhưng nhìn thái độ đương nhiên của hắn, không giống như đang nhiệt tình thay mình tiết kiệm, mà là hy vọng có thể cùng với mình có ‘cùng sỡ hữu’. Không biết vì cái gì, một cỗ thương tiếc bỗng nảy sinh, không muốn cướp đoạt đi sự khoái hoạt của hắn, hơn nữa hắn mới vừa khóc thực sự rất thảm.



“Ừ.”



Trầm Vị Ương nở một nụ cười mỉm ngọt ngào, “Hoa Hoa, nói thực ra, tôi thật sự cảm thấy chúng ta giống như đã quen biết từ rất lâu.”



“Ảo giác.”



Trầm Vị Ương chu chu miệng, “Cũng đúng a, Anh chưa từng tới nơi này, tôi cũng chưa từng đi ra khỏi nơi này. Thật lâu trước kia, tôi cũng không nhớ rõ là bao lâu nữa, chỉ nhớ rõ tôi từng nghe người khác nói qua – trước khi chết nếu hai người yêu nhau ước định với nhau thì kiếp sau có thể được gặp lại nhau, lời thề tam sinh vững chắc thiên địa làm chứng.” Hắn rũ xuống ánh mắt, nở một nụ cười ôn nhu.



Trầm Vị Ương dừng một chút, lại nói: “Mà người như vậy gặp nhau, sẽ có cảm giác giống như đã từng quen biết.”



Hắn chậm rãi giương mắt, chậm rãi đến hai hàng mi dài đều run nhè nhẹ, nhưng ánh mắt lại lóe ra ánh sáng kiên định, bên môi tươi cười bởi vì ngượng ngùng mà có chút cứng ngắc, nhưng lại toát lên một loại ôn nhu xinh đẹp khác.



Phó Trọng Hoa nghênh đón ánh mắt của hắn, không có né tránh, nhưng lại thâm trầm làm người ta không hiểu rõ.



Anh chính là thản nhiên hỏi ngược lại: “Phải không? Tôi chưa từng nghe qua.”



Trầm Vị Ương thất vọng, ‘Ác’ một tiếng, “Không sao, hiện tại anh đã nghe. Cho dù anh không có cảm giác, về sau cũng sẽ càng ngày càng có cảm giác.”



Phó Trọng Hoa khom người đưa hắn đặt lên trên giường, “Ừ, tôi đi tắm.”



Trầm Vị Ương càng thất vọng, phất phất tay, ngay cả nói cũng không muốn nói.



Một lát sau, Phó Trọng Hoa ngâm mình trong nước nóng, nhìn chằm chằm vào ngón út của mình, trong truyền thuyết có một loại ‘ước định tơ hồng’ sẽ đem ngón út của hai bên cột lại.



Người cùng quỷ sao? Kia không phải cũng rất hoang đường. Bất quá, nếu mình không phải người ….



Giống như đã từng quen biết sao?



Anh cũng không biết có cảm giác này hay không? Nhưng ở chung với hắn quả thật có loại cảm giác người nhà, rõ ràng quen biết không lâu lại giống như rất rõ tính tình của hắn.



Có lẽ, nói không chừng thật sự có loại khả năng này.



Anh cười.



—end ch.2 —