Trường Hà

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:17 19/04/20


Edit: Dun, đã beta



3



Giang Luật hiếm khi yên lặng nghe Tống Hành Kha kể về mối tình đầu, suy nghĩ một hồi, nói: “Nói hơi khó nghe, nhưng không phải vì tiền mà bỏ anh đi sao, anh nghĩ lại đi, bất luận cậu ta có lí do gì, có lần một sẽ có lần hai.”



“Sẽ không.” Tống Hành Kha liến mắt nhìn hắn, tiếp tục cúi đầu xử lý công việc.



Tống Hành Kha hiểu rõ gia cảnh của Sầm Lý, nếu số tiền đó thực sự có thể cứu được bà nội cậu, Tống Hành Kha cảm thấy bản thân không đủ lập trường để trách cậu.



Tống Hành Kha chỉ là đối với sự không tin tưởng của Sầm Lý mà thất vọng. Nhưng suy cho cùng, vẫn là khi đó tuổi quá nhỏ, Tống Hành Kha hay Sầm Lý, đều không có bản lĩnh giải quyết chuyện tình cảm, lảo đảo một hồi, liền thành ra hiện tại.



Tống Hành Kha mười bảy tuổi không muốn tìm hiểu tâm tư của Sầm Lý. Tống Hành Kha khi yêu tự sắm vai một Louis XIV ¹, chỉ muốn tiến vào thế giới của Sầm Lý, không nguyện ý từng bước bước đến Sầm Lý, mới khiến Sầm Lý không muốn thẳng thắn với anh.



Tống Hành Kha tự làm tự chịu, không để Giang Luật lảm nhảm, đuổi người ra ngoài.



Tiết trời cuối thu càng lúc càng lạnh, lúc Sầm Lý tan ca về nhà có mua vài nhành cát tường trắng, cắm vào bình hoa trước di ảnh bà nội.



Bà nội thích đẹp.



Chò dù lúc đang bệnh nặng, cùng muốn dọn dẹp cho ngăn nắp, trải khăn hoa lên bàn ăn, bình hoa lúc nào có hoa tươi mềm mại.



Bà đi rồi, Sầm Lý cũng không thay đổi thói quen, nhưng cậu không học được tính tỉ mỉ của bà nội, chỉ có thể qua loa đem hoa cắm vào bình cho xong việc.



Cậu không quá thích nấu ăn, một người ăn dù sao cũng không có khẩu vị.



Bà nội trước đây thường khen cậu nấu ăn ngon, cười tủm tỉm cảm thán, không biết ai có phúc sống với Tiểu Lý nhà chúng ta suốt đời.



Sầm Lý nghĩ, ai cũng không có được phúc này.



Cậu đem cơm bỏ vào lò vi sóng, nhìn điện thoại có tin nhắn chưa đọc, là Tống Hành Kha gửi, hỏi cậu ăn cơm chưa.



Từ lúc hai người gặp nhau ở bệnh viện, Tống Hành Kha quấn lấy cậu muốn số điện thoại, sau đó điện thoại Sầm Lý tin nhắn tới không ngừng.
Tống Hành Kha cũng sửng sốt: “Không phải tiền bà ấy đưa? Vậy em chuyển trường cùng tiền chữa bệnh cho bà nội…”



“Em bán nhà.” Trái tim Sầm Lý nháy mắt lạnh xuống, cậu cảm thấy cả người mình lạnh cóng, mạch máu trong cơ thể như đóng băng.



Bên ngoài trời đã tối, ánh đèn thảm đạm chiếu lên mặt cậu có chút tái nhợt, cậu như run rẩy hỏi: “Mẹ anh, nói như vậy với anh sao?”



“Đợi đã! Sầm Lý!” Tống Hành Kha nghe ra Sầm Lý có chút không đúng, anh vội vàng nói: “Anh thật sự không biết!”



“Ở trong mắt anh, em là người vì tiền mà vứt bỏ tình cảm vứt bỏ cả anh sao?” Sầm Lý nhẹ giọng hỏi, “Tống Hành Kha, anh đáng giá bao nhiêu tiền? Tình yêu của chúng ta đáng giá bao nhiêu? Anh liền như vậy tin rằng em định giá rồi đem bán?”



Tống Hành Kha còn muốn nói gì đó, Sầm Lý dã cúp máy, anh nghe tiếng chuông báo bận trong điện thoại, sắc mặt trầm xuống.



Sầm Lý ngồi dưới đất cả buổi không động đậy, cậu cảm thấy bản thân cùng chén đĩa vỡ nát đều chật vật như nhau.



Đồng hồ trong phòng khách đột ngột vang lên, Sầm Lý trong lúc tiếng chuông ngân lên, chầm chậm đứng dậy.



Đồng hồ vang bảy tiếng, mỗi tiếng càng như đè lên vai Sầm Lý, khiến cậu không đứng thẳng nổi.



Cậu ở bên cạnh Tống Hành Kha, vẫn luôn không thẳng được thắt lưng. Cậu không tức giận, chỉ là cảm thấy một loại khuất nhục khôn tả, bởi vì tầm thường lại vừa nhỏ bé, cho nên chỉ có thể mặc cho người khác trước mặt Tống Hành Kha tùy tiện biến Sầm Lý thành bộ dạng này.



Nhưng cậu thích Tống Hành Kha là thật. Lâm Viên đưa cậu tiền, cậu không lên tiếng mà đẩy trở lại, cắn răng bán nhà. Cậu tự hỏi, bản thân không hề có lỗi với ai, Lâm Viên vì sao lại khiến Tống Hành Kha nghĩ rằng tình yêu của cậu là dơ bẩn cùng ti tiện như vậy.



Sầm Lý không nhịn được suy nghĩ, thời gian sáu năm nay, cậu ở trong mắt Tống Hành Kha rốt cuộc là dạng người gì. Nhận tiền của mẹ mình sau đó biến mất tìm không thấy.



Vậy Tống Hành Kha cũng yêu cậu quá nhỉ, Sầm Lý muốn cười, vậy mà vẫn còn muốn cùng cậu ở cùng một chỗ.



Cát tường trắng héo rũ, Sầm Lý đi đến trước di ảnh bà nội, lặng người đứng một lúc lâu.



“Con nói sai rồi.” Hồi lâu, cậu xoay người, tự lẩm bẩm: “Mọi thứ đều trở nên hỏng bét.”



(1): Louis XIV, một vị vua tài giỏi của Pháp nhưng đầy tham vọng.