Trường Hà

Chương 6 :

Ngày đăng: 12:17 19/04/20


Edit: Dun, đã beta



6



Sầm Lý rất nhanh liền xin nghỉ phép.



Vừa được làm việc chính thức liền xin nghỉ phép không phải là chuyện tốt. Nhưng chủ nhiệm vẫn sảng khoái ký tên, ông đã quan sát Sầm Lý làm việc từ những ngày đầu, Sầm Lý lúc vừa tới bệnh viện rất ngoan, một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa siêng năng, luôn làm người ta yêu thích.



Sầm Lý mua vé xe về nhà vào hôm sau, cậu phải về nhà nói cho bà nội một tiếng.



Trong nhà trống hoác, mùa thu khô hanh làm không gian cứ bị bụi bặm quanh quẩn bám lấy, Sầm Lý đột nhiên cảm thấy mình cũng phù du như những hạt bụi kia, nhắm mắt lại liền cảm nhận một loại lơ lửng không chạm đất.



Cậu làm tổ trên sô pha, mệt mỏi nhìn di ảnh của bà nội, lẩm bẩm một mình: “Bà nội chắc chắn không ngờ được hôm nay con gặp được ai đâu.”



Trong phòng im phăng phắc, không ai trả lời cậu.



“Cô ta muốn xin lỗi chúng ta, con không muốn nhận, được không bà?”



“Cô ta buồn cười thật, mang theo đứa nhỏ, thoạt nhìn gia đình hạnh phúc, trên mặt không nhìn ra chút buồn rầu nào, con thì sao chứ, ba con thì sao chứ, bà nội thì sao chứ, ai bồi thường những năm này của chúng ta?”



Thanh âm Sầm Lý càng ngày càng thấp, khàn đặc khó nghe như tiếng gầm của quạ đen, nhưng không hề chảy giọt nước mắt nào.



Cậu lớn lên không thích khóc lóc, bà nội cũng nói từ bé đến lớn không thấy nước mắt cậu rơi bao giờ, “Như vậy cũng tốt, Tiểu Lý nhà chúng ta có phúc khí trời ban, cả đời không gặp đau khổ.”



Nhưng hơn mười năm Sầm Lý lớn lên, chỉ toàn chịu đau khổ.



Ngày hôm sau, Sầm Lý ngồi xe quay về A thị.



Cậu đã ở A thị rất nhiều năm, nhà ga nhỏ cũ kỹ nơi này, từng ngõ hẻm trong thành phố, đường lộ rộng lớn, cây cối trồng ven đường, cậu đều rất quen thuộc, cho dù sau này đã rời đi, cậu vẫn duy trì trở về đây một tháng một lần.



Cậu phải đến nhìn ba cậu.



Ra khỏi nhà ga, Sầm Lý gọi taxi, nói với tài xế: “Đến trại giam thành phố.”



Tài xế vừa nghe cậu muốn đến trại giam, liền biến sắc nhìn lên kính chiếu hậu đánh giá cậu một chút.



Sầm Lý sống qua đoạn thời gian dài kia, đã sớm miễn dịch với ánh mắt hiếu kỳ và đánh giá, cậu không nói lời nào, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ.




“Con có thể lựa chọn sống như thế nào, có thể lựa chọn không tha thứ cho ai, cũng có thể lựa chọn người xứng đáng để con thích, bất kể con như thế nào, ba đều ở đây dõi theo con.”



“Mẹ và bà nội đều sẽ dõi theo con, Sầm Lý, ba muốn con mở to mắt nhìn thế giới này, con phải học cách nhìn về phía trước.”



“Mọi người đều yêu con, người khác có tình yêu, con cũng không hề thiếu.”



Sầm Lý nhớ tới lần Sầm Thanh Dương dẫn cậu đi xem bầu trời sao. Cậu đứng dưới sao, như có thể giơ tay là chạm tới, cậu hỏi Sầm Thanh Dương: “Con có thể có được nó không?” Sầm Thanh Dương ôm cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Lý, nó không thuộc về bất kỳ ai, nhưng nếu con muốn, nó chính là của con.”



Sầm Lý cảm thấy lạnh lẽo, Sầm Thanh Dương nhẹ nhàng vỗ mặt cậu, Sầm Lý mới biết mình đang khóc.



Cậu qua loa lau nước mắt, khẽ nói: “Đến giờ rồi, con đi đây.”



Sầm Thanh Dương nói: “Lần sau con bé tìm đến con, con bảo nó tới đây, con với nó cùng tới.”



Sầm Lý gật đầu, nhìn Sầm Thanh Dương, đứng dậy ra ngoài, tay chạm đến tay nắm cửa, cậu nghe tiếng Sầm Thanh Dương khẽ gọi: “Tiểu Lý.”



Sầm Lý quay đầu nhìn ông.



Sầm Thanh Dương hơn bốn mươi tuổi khéo mắt tinh tế đã có nếp nhăn, những vết nhăn thoạt nhìn vừa tang thương nhưng rất đỗi dịu dàng.



Ông yên ổn ngồi đó, cười với Sầm Lý: “Phải làm người lương thiện.”



Sầm Lý rốt cuộc không nhịn được, cậu che miệng, nước mắt từng giọt lăn xuống.



Cậu cảm thấy một trận khổ sổ kinh tâm, giống như đáy lòng nổi gió, nhưng còn có ánh sáng quét qua, sáng sủa con người Sầm Lý. Cậu nhìn Sầm Thanh Dương, khẽ gật đầu, sau đó không quay đầu rời đi.



Bên ngoài dương quang trải rộng, cổng lớn sau lưng chậm rãi đóng lại, Sầm Lý ngẩng đầu, trông thấy Tống Hành Kha đứng dưới tán cây.



Người đàn ông thấy cậu, cong khóe môi, bước nhanh tới.



Ánh mặt trời sau lưng anh như sưởi ấm mọi thứ, Tống Hành Kha vẫn thế, từng bước bước đến gần Sầm Lý, tiến vào lồng ngực cậu, ghép vào trái tim khuyết một mảnh của Sầm Lý.



Hô hấp Sầm Lý nháy mắt trở nên nhẹ bẫng, giống như sợ làm tan vỡ tình yêu trước mắt.



Đó là mối tình đầu đánh mất nhưng tìm lại được của cậu, ánh sáng chói lòa, vượt qua sáu năm tròn, mạnh mẽ, mãnh liệt lấp đầy linh hồn cậu.