Trường Hà

Chương 9 :

Ngày đăng: 12:17 19/04/20


Edit: Dun, đã beta



9



Sầm Lý bồi lão Chu trò chuyện một lát, lại nhớ đến Tống Hành Kha còn đứng ngoài cửa. Lão Chu nhận táo Sầm Lý đã gọt, nâng cằm nói: “Gọi vào đi, thầy xem người giúp con.”



Sầm Lý bất đắc dĩ: “Có gì tốt mà xem chứ, con còn có thể bị lừa sao?”



“Không nói được.” Lão Chu cao thấp đánh giá cậu, “Da dẻ phấn nộn, không lừa con thì lừa ai?”



“Thầy ăn táo đi.” Sầm Lý mặt không biểu tình ra mở cửa cho Tống Hành Kha.



Tống Hành Kha bước vào lễ phép chào một tiếng: “Chào thầy ạ.”



Lão Chu thấy anh cứ không vừa mắt thế nào, liền bĩu môi nói: “Tôi cũng không phải thầy của cậu.”



“Thầy là thầy của Tiểu Lý, chính là thầy của con.” Tống Hành Kha không để tâm.



Sầm Lý chọt chọt lão Chu, nói: “Được rồi nha thầy.”



“Chậc chậc chậc!” Lão Chu tức giận, “Nhìn con bảo vệ nó kìa, thầy đâu có ăn thịt nó.” Nói xong, lại nhìn nhìn Tống Hành Kha, nói với Sầm Lý: “Con ra ngoài đi, thầy nói chuyện với nó.”



Sầm Lý có hơi luống cuống: “Làm gì vậy thầy, cho thầy xem người rồi còn chưa được sao?”



Tống Hành Kha vỗ vỗ bàn tay cậu nói: “Không sao, em chờ anh một lát.”



Sầm Lý nhìn lão Chu, lão Chu dời mắt, chuyên tâm ăn táo trên tay, không thèm nghe cậu nói. Cậu đành thả tay Tống Hành Kha, đẩy cửa đi ra ngoài.



Mới vừa đụng đến cửa, chợt nghe lão Chu sau lưng hô: “Đừng nghe lén đó!”



Sầm Lý tức đến đau đầu, không thèm để ý ông, đóng cửa lại.



Cậu đứng ngoài cửa nghĩ vớ vẩn, không biết lão Chu sẽ nói gì với Tống Hành Kha.



Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy còn có thể nói cái gì chứ, đơn giản là nói với Tống Hành Kha cậu có bao nhiêu không dễ dàng, khuyên anh đối xử tốt với mình. Sầm Lý thật ra không quá lo lắng, lão Chu chưa bao giờ can thiệp quyết định của cậu.



Lão Chu muốn khuyên nhủ cậu, cậu không đồng ý, lão Chu sẽ không nhắc lại nữa. Bà nội đến cuối cùng, không thể trị hết bệnh, muốn Sầm Lý đưa về nhà, lão Chu không đồng ý, Sầm Lý cắn răng cho bà nội xuất viện, ông cũng không khuyên nữa.



Sầm Lý vẫn luôn không nghe lời, có lúc cậu không biết lão Chu vì sao lại yêu thương cậu, nhiều năm như vậy xem cậu là con trai.



Lúc bà nội qua đời, chỉ có lão Chu, Lâm Phong và chị Giai Giai đến bồi cậu. Không có tang lễ, không có phúng viếng, chỉ qua loa hỏa táng cho xong chuyện.



Nhưng đó là lần đầu tiên có người kéo cậu ra khỏi bùn lầy, cậu nhìn bốn phía, đột nhiên không còn thấy mịt mù nữa.




Con sẽ có rất nhiều tình yêu, trong tương lai sẽ có ngày con tìm được người con yêu, con xem người ta như báu vật trân quý nhất thế giới này, đồng thời có được dũng khí giữ lấy.



Con sẽ bắt được hy vọng trên thế giới này ở trong tay, sẽ nguôi ngoai, sẽ cảm ơn, sẽ thỏa mãn.



Cho nên thôi nào, không cần tính toán đau khổ trước mắt, nhìn về tương lai, nhìn những phong cảnh con chưa từng thấy, mở rộng vòng tay yêu thương người khác, và được yêu.



Sầm Lý, con có thể có thứ con muốn, chỉ cần con muốn, bà nội hy vọng con có mong muốn.



Bà nội đi rồi, đem tất cả thỉnh cầu tặng cho bảo bối của bà, đừng sợ, đừng quay đầu lại nữa, Sầm Lý, nhìn về phía trước.



Bà mãi mãi yêu con.



Hạ Thanh Lan”



Sầm Lý chung quy cảm thấy, đời người thật dài.



Cậu như vượt một con sông dài, người trên bờ đi đường của họ, chưa từng nhìn cậu.



Giữa sông là một con xoáy nước.



Xoáy nước rất sâu, không ngừng cuốn trôi cậu, muốn đem cậu nhấn xuống vực thẳm. Cậu mãi giãy giụa, mỗi lúc một kiệt sức, nghĩ rằng đây là lần cuối cùng.



Cậu hâm mộ những người sinh ra đã ở trên bờ, bọn họ không biết nước sông rất sâu, chỉ mải miết đi về phía trước.



Nhưng cũng có người bơi lên đến bờ sông.



Có người dừng lại đưa tay kéo cậu, có người ở dưới sông liều mạng đẩy cậu về phía trước, vì vậy cậu có thể bám lấy bờ sông, xoay người đi theo những người cậu lén hâm mộ.



Người dưới sông nói, phong cảnh bên đường thật đẹp, cậu phải nhìn xem.



Sầm Lý nghĩ, đúng vậy, thực sự rất đẹp.



Cậu cầm bức thư, mở cửa. Tống Hành Kha ở ngoài cửa chờ cậu, thấy cậu đi ra, liền cười lên, dang rộng tay, nói: “Bạn trai ôm ôm.”



Sầm Lý nhào tới.



Ánh đèn vàng ấm áp, thời gian như ngừng trôi.



Khi cậu vượt qua được con sông, quay đầu nhìn lại, chỉ còn dấu vết của khó khăn và những năm tháng đã đánh mất.



–––Toàn văn hoàn–––