Trường Hận Ca

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:09 21/04/20


Năm đó lễ tân niên vừa qua, thành Edo đã hai lần bị hỏa hoạn.



Hai trận hỏa hoạn đó, không chỉ thiêu hủy hết hào trạch của chư hầu, phú thương tướng quân, võ sinh, đến cả Nihonbashi (cầu Nhật Bản). Fukagawa (cái này hình như là một ngôi chùa) cũng không thể may mắn tránh khỏi, chỉ trong một chiều, hơn hai trăm thôn trang hóa thành tro tàn, cũng kết thúc luôn cả không khí mừng năm mới.



Tuy rằng lửa đã thiêu hủy hết tài sản của bách tính, nhưng cũng không thể ngăn cản tướng quân Muneyoshi theo đuổi việc hưởng lạc, y miệt mài trong vui sướng, đối với nữ tính phục sức lại càng thêm quan tâm.



Bởi vậy lúc đó trong nội viện hoàng cung, đám quý phu nhân của phủ tướng quân ai cũng hết sức khả năng tranh tài khoe sắc. Sau đó, loại tục lệ này từ từ truyền ra đến thê thiếp, nữ nhi của phú thương bình thường ai ai cũng người đầy lụa là.



Đám thương hao hết tâm trí để sáng tạo thêm các kiểu màu sắc hoa văn diễm lệ cho kimono, thúc đẩy thêm cho phong trào trên, kĩ thuật nhuộm vải không ngừng cải tiến, càng kích thích ngành nghề này phát triển thịnh vượng.



Thêm vào đó việc vải nhuộm tuy không sang quý được như là thêu, dệt, nhưng tính chất lại mỏng, nhẹ, làm thành kimono mặc trên người càng có thể phô bày đường cong nữ tính và thân thể mềm mại duyên dáng.



Tục lệ kéo theo phong trào, nữ tính thích chưng diện, nam tính cũng không để nữ tính độc chiếm cái đẹp như trước, trong một thời gian ngắn, toàn bộ thành Edo dường như rơi vào sự phồn hoa mỹ lệ như trăm hoa đua nở.



Vào thời đại Edo, thiếu nữ ngoài mười lăm tuổi, đủ để so với hai mươi lăm vạn đàn ông, nữ giới trân quý dưới sự truy cầu tranh giành của nam giới, thái độ đãi với nam nhân cũng lại càng trở nên cường thể, hầu như có thể dùng hai từ “bố thí” để hình dung.



Có người nói ở thời đại Edo, thiếu nữ trưởng thành sớm, quật cường, tràn đầy nhiệt tình, dũng cảm thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình, cũng theo đuổi tất cả những thứ mình muốn.



Kết quả của việc dũng cảm theo đuổi tự do yêu thương, trò chơi giữa hai giới tính cũng càng thêm phóng đãng, thế là, ở mọi nơi của Edo đều có thể thấy đại phu giải phẫu tiến hành nạo phá thai cho thiếu nữ.



Mãi tới thời Minh Trị, tư tưởng coi trinh tiết là điều quan trọng nhất của quý phu nhân từ Tây Dương truyền vào Nhật Bản thì mới bắt đầu nghiêm ngặt coi trọng trinh tiết của phụ nữ.



Vào ngay lúc đó đại hộ nhân gia, như là nhà võ sĩ, phú thương, sự giáo dưỡng của phụ mẫu thân đối với con gái vẫn khá là nghiêm ngặt, cũng muốn các nàng bảo trì thân thể hoàn bích trước khi kết hôn.



Nhưng thành quả của sự ràng buộc này cũng không thể hiện rõ ràng.



Bởi vì người một nhà ở dưới cùng mái nhà, phụ mẫu thân nghiêm khắc với nữ nhi, nhưng lại lơ là mà phóng túng nhi tử, vậy nên chỉ cần phụ mẫu sơ sẩy một cái, nữ nhi cũng sẽ lớn gan mà truy cầu các loại vui sướng kích thích.



Tại thời đại và phong tục như thế, hẳn như mỗi thành viên đều gặp phải không ít chuyện kinh hãi của một số nữ tử. Lúc đó được chủ mục nhất Edo chính là bốn thiếu nữ tới tuổi cặp kê, được người Edo coi là “Tứ đại mỹ nhân”, các nàng lần lượt là Kogiku của tiền trang, Abou của hàng tơ lụa, Saya của nhà bán gỗ và Yoshimo Omio của nhà buôn dầu.



Có điều lúc đó được mang danh mỹ nhân, ngoại trừ dung mao trời sinh ra, cũng phải tương quan với tài lực trong nhà.



Bởi vậy, từ danh hiệu “Tứ đại mỹ nhân” có thể biết được, lợi nhuận nhiều nhất chính là thuộc về tiền trang, thứ nhì là hàng tơ lụa mà quan lớn hay hạ cố tới, tiếp đó là nhà buôn gỗ bởi vì trải qua hỏa hoạn mà đại phát, cuối cùng là nhà buôn dầu không thể thiếu trong ba bữa mỗi ngày.



Có điều nói đi thì phải nói lại, có tư sắc nhất trong “Tứ đại mỹ nhân” lại rốt cuộc là người được xếp hạng thứ tư, năm vừa rồi mới tròn đôi tám niên hoa (tức là mười sáu đó =.=), Yoshino Omio.



Để nhìn thấy gương mặt của Omio, khách nhân tới hàng buôn dầu ba đời – nhà Yohima, luôn kéo dài không ngớt, mặc dù bọn họ biết rõ Omio thân là con gái một của nhà Yoshima, đương nhiên không có khả năng sẽ xuất đầu lộ diện trong cửa hàng nhưng họ vẫn nguyện ý tới thử vận may.



Trừ việc kia ra, khi đó ở Edo còn có hai “sản phẩm nổi tiếng” khác ấy là đánh nhau và miếu hội.



Trong thành Edo, trong một năm cử hành vô số miếu hội tế điện. Có miếu hội là có biển người, có ca múa kịch, bán hàng rong, ngoại trừ cảnh tượng người tới góp vui đan vào ca vũ thăng bình ra, sóng người cũng có thể mang tới biển tiền, vậy nên các chùa chiền lớn lại càng vui sướng cử hành loại lễ mừng này.



Nương theo sóng người đi miếu hội, các nguyên nhân xung đột cũng vì vậy mà phát sinh, đánh nhau liền trở thành phương pháp tốt nhất để giải quyết phân tranh, vậy nên hầu như mỗi một lần miếu hội kiểu gì cũng có phát sinh chuyện ẩu đả.



Mặt khác, khiến phụ mẫu lo lắng nhất, không gì khác chính là một đám lừa đảo hòa trong lượng lớn khách hành hương, thiếu nữ và hài đồng vô tri liền trở thành mục tiêu hạ thủ của bọn họ.



Chiếu theo thói đời như vậy, phụ mẫu của Omio cũng như tấ cả những phụ mẫu khác trong thành, mời một nữ tử thể hình cường tráng tới bên cạnh viên minh châu Omio của bọn họ, vô luận Omio đi đâu, Aman của nàng cũng đi kèm theo tới đó, đến như đi nhà xí cũng không bỏ qua, có thể thấy được chuyện thiếu nữ bị lừa gạt vào thời điểm đó khiến mọi người nghe tới mà lo lắng tới mức nào.



Vị Aman này là do Sazaemon phụ thân của Omio tin tưởng tìm tới.



Aman là một người xấu xí, lớn hơn Omio bảy tuổi, trời sinh giọng to và nhanh chân. Có người nói cô ta mà rống lên, thanh âm có thể truyền đi cách đó mấy phố, chạy thì nhanh như thần hành thái bảo, Sozaemon vừa ý với hai tài năng thiên phú đó của Aman, mới thuê cô.



Thân đã là nữ nhi của phú thương, làm việc gì trong ngày là có quy luật nhât định.



Buổi sáng, có thấy tới nhà dạy học, hoặc là tới nhà danh sư ở vùng phụ cận, học trà nghệ và hoa nghệ, chờ những khóa trình này kết thúc xong, các cô nương có thể làm một vài chuyện vui vui.



Đối với một đại cô nương mới mười sáu suốt ngày ở trong khuê phòng mà nói, chuyện vui vẻ, chỉ có đi thưởng thức hi khúc lưu hành đương thời.



Vào lúc đó ở rạp hát dễ hấp dẫn những cô nương tiên tiến như nước truy cầu hưởng lạc này, sẽ không ngừng đổi mới tiết mục, vậy nên tới khi màn đêm bao phủ đại địa thì những cô nương này vẫn còn ở trong lữ viện.



Nếu như xem chán các tiết mục rồi các cô nương có thể đi cầu khẩn thần linh, tới tụ tập ở chùa chiền cử hành tế điện, miếu hội. Gặp được bạn trai hợp ý, liền mời nhau tới quán ăn để nói chuyện phiếm, trong gió mát hiu hiu ngồi chơi bài.



Còn có người không tiếc tiêu một số tiền lớn, mua đào kép tuấn tú tới nhà biểu diễn, các cô nương nhà giàu trong thành Edo chính là xa xỉ như thế, sống một cách buồn tẻ.



Omio cũng cho rằng mình sẽ sống như vậy tới hết đời.



Chỉ là nàng không biết vận mệnh nàng đã sớm bị an bài, cuộc sống vốn bình thản vô lo sắp tới lúc nổi lên sóng to gió lớn.



Thượng tuần tháng tám, Saya của nhà buôn gỗ, sau khi gặp gỡ với đào hát Sanshiro xong, liền mất tích.



Ngày tiếp theo, Sanshiro nắm một mảnh tay áo kimono của Saya chết trôi ở trên sông, tin tức như vậy lập tức truyền khắp thành Edo, trở thành tiêu điểm thảo luận của mọi người.



Rất nhiều lời đồn lộn xộn, mọi người cùng có một kết luận, có chính là Saya cô nương nhất định là trên đường đi dạo riêng với Sanshiro thì gặp phải ác nhân bị lừa gạt bắt đi, rơi vào bất hạnh. Thoáng cái, phụ mẫu trong thành đều cảm thấy bất an, quản chặt nữ nhi nhà mình, chỉ sợ cảnh bất hạnh của Saya cũng sẽ ập xuống đầu con mình.



Theo tháng tám qua đi, lại có một chuyện khác phát sinh, tin đồn liên quan tới Saya cũng lặn đi.


Thế nhưng võ sĩ tuổi trẻ vẫn không để ý tới Omio, chỉ hết sức chăm chú vào việc giằng co với lãng nhân kia.



Tia sáng cuối cùng lặng lẽ tiến vào sau ngọn núi, khắp nơi một mảng hòa âm, càng làm tăng thêm bầu không khí ngưng trọng.



“Tại hạ là Maeda Zenhaechirou, ngươi là ai, có can đảm thì hãy xưng tên ra.”



Maeda Zenhaechirou thân là bảo tiêu của thổ phỉ, lớn tiếng hỏi võ sĩ trẻ tuổi mi thanh mục tú.



“Ta chỉ là một tiểu nhân vật, không đáng nhắc đến, ngược lại không ngờ tới ngươi lại đi cùng với đám chuột nhắt này.”



Thanh niên khéo miệng phản kích.



“A” Maeda phát sinh tiếng lưỡng lữ, thất sát khẩn trương quan sát dịch nhân tước mắt.



“Đó cũng không phải ý định ban đầu của ta, thế nhưng ta nợ họ một phần tình, đành phải đắc tội.”



“Được rồi!”



Võ sĩ trẻ tuổi lạnh lùng tiệp nhân lời khiêu chiến của Maeda, y cũng không nhút nhích, tựa hồ không rút đao.



Trong nháy mắt, Maeda đã tiến công, đao ảnh của hắn chợt lóe lên, chém về phía võ sĩ trẻ tuổi.



Hầu như chỉ còn kém một giây thôi, võ dĩ trẻ tuôi phi thân nhảy lên, bạch quang hiện ra, như thất luyện bổ về phía Maeda, bóng đao vừa qua, thân thể Maeda đã như hình nhân rách nát đứt dây, rơi xuống mặt đất.



Tóc dài buộc sau lưng người lay động trong gió, đao của võ dĩ trẻ tuổi lần thứ hai bừa bãi chém xuống, lưu manh có mặt tại hiện trường đến cơ hội để la lên cũng không có, cả đám mất mạng nằm trên mặt đất.



Omio và Aman đang ôm lấy nhau, nhìn thấy toàn bộ quá trình thê thảm, thật sự là quá kinh khủng. Aman nhắm chặt mắt, thân thể cường tráng run liên tục, nhưng Omio mặt không đổi sắc nhìn từng động tĩnh một ở trong rừng.



Sau khi ác đấu kết thúc, khắp nơi lặng ngắt như tờ, võ sĩ trẻ tuổi vung đao vấy đi máu dính ở trên, chuẩn xác gọn gàng cắm đao vào vỏ, xoay người định rời đi.



“Chờ một chút, võ sĩ đại nhân, xin hãy cho ta biết đại danh của ngài.”



Omio đẩy Aman ra, vộii vội vàng vàng bước tới chặn lối của võ sĩ, nàng đáo ống tay áo hoa sắc tiên diễm, quỳ xuống trước mặt võ sĩ.



“Lần thứ hai được ngài cứu, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Xin hãy nói cho ta biết đại danh, không biết danh quý của ân nhân, ta sẽ cả đời bất an.”



Võ sĩ trẻ tuổi nhìn được Omio là nữ tử cá tính quật cường, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười khổ.



“Samon Koujirou.”



Sau khi để lại tính danh, võ sĩ trẻ tuổi không muốn có thêm bộ lụy gì nữa, lướt nhanh qua bên cạnh Omio, cấp tốc rời đi.



Tựa như một đấu ấn khó phai, tên tuổi và thân ảnh của võ sĩ tất cả đều khắc sâu trong tâm Omio.



Nàng xoay người về phía Aman, lúc này Aman vẫn quỳ rạp dưới đất không ngừng run, Omio có ý định nâng Aman cao to cường tráng dậy.



“Aman, xin ngươi đấy, mau thanh tỉnh lại đi!”



“Ta không sao, chỉ là hoảng sợ quá, tim thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài, hiện giờ thì không hề gì nữa rồi!”



Nhìn tử thi đầy mặt đất, Aman nổ lực điều chỉnh hô hấp.



Omio nắm chặt tay Aman, vội bí mật ra lệnh.



“Aman, phiền ngươi đuổi theo vị võ sĩ kia, y tên là Samon Koujirou, ta muốn biết y đang ở nơi nào.”



Thấy nhãn thần Omio cầu xin mình, Aman trong lòng kinh hãi.



“Nếu như ta đi, vậy thì tiểu thư —–”



“Ta sẽ lập tức về nhà. Từ chỗ này tới cửa nhà cũng không còn xa, van cầu ngươi bằng cước trình của ngươi, nhất định có thể đuổi kịp y.”



Hiện tại Omio dường như là một con người khác với dáng vẻ lúc trước bị vây khốn, sợ tới không ngừng run, nàng trông lòng không những không thấy sợ, còn có vẻ dũng cảm như được hồi sinh, ra lệnh cho Aman.



“Ngươi nhất định phải làm được, nghìn vạn lần đừng để mất dấu, Aman.”



“Được rồi, ta biết rồi.”



“Mau đi, mau đi đi, tất cả ta đều trông vào ngươi đó.”



Omio mang đôi mắt ướt át như chực khóc, giục Aman đi, Aman hoang mang gật đầu, theo phương hướng võ sĩ trẻ tuổi bỏ đi mà đuổi theo.



“Nhất định phải tìm được.”



Omio nhìn bóng lưng Aman, vỗ tay nhỏ giọng cầu khẩn. (người Nhật khi cầu khẩn thì vỗ tay hai cái – để chắc chắn là các vị thần linh nghe thấy, chứ không phải chỉ chấp vào nhau ^^)