Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 17 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Cổ Tiểu Ma chạy nhanh vào rừng, cây cối hai bên nhanh chóng bị nàng bỏ lại phía sau, dần trở thành những bóng đen mờ nhạt, không còn tiêu cự.



Nhưng nàng vẫn tiếp tục chạy về phía trước, chỉ chạy tới phía trước.



Dưới chân nàng như nổi gió, khoé môi nhếch lên cao, khuôn mặt tái nhợt dần trở nên dữ tợn, cảm giác này quá quen thuộc, dường như sát khí toàn thân nàng đều được phát tiết xuống mặt đất. Nàng như bị mê muội, trong tâm trí nàng tràn đầy ánh mắt phòng bị kia của Mạc Khinh Viễn, lòng giống như đang có hàng nghìn thanh đao chém loạn, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.



Rõ ràng đôi mắt kia đang nói… Quái vật.



Người nàng run lên, mồ hôi thấm ướt mọi ngóc ngách trên cơ thể. Khí thế lúc nãy không biết đã đi nơi nào, bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma té nhào lên mặt đất, vừa thở hổn hển vừa nện một quyền vào thân cây.



"Không cần biết ngươi là thứ gì, mau lăn khỏi cơ thể ta ra đây!"



Nàng gấp đến đỏ mắt, xuống tay cũng không hề nhẹ, mu bàn tay trắng noãn liền xuất hiện mấy vết máu: "Lăn ra đây!"



Không có ai đáp lại. Trả lời nàng chỉ có từng cơn gió lạnh thổi quét qua người.



Cổ Tiểu Ma cảm thấy cả người đều mỏi mệt, lại cảm thấy cánh tay vừa đánh lên thân cây kia vô cùng đau đớn, càng nghĩ càng uất ức. Nàng xoay người lấy con búp bê vải ra khỏi tay nải, chà đạp nó một lúc lâu.



Nàng giày vò một hồi, đột nhiên thoáng nhìn qua ngũ quan xiêu vẹo của tiểu oa nhi này, có chút bẩn, tay nải này đã từng bị ướt, vì thế mặt của tiểu oa nhi cũng ướt theo, nếu nhìn nghiêng, thật sự dáng vẻ này rất giống nàng khi khóc.



Cổ Tiểu Ma có chút đau xót, cuối cùng bản thân mình lại giống hệt như con búp bê này, không ai thương không ai để ý. Nàng vội vàng ôm búp bê vải vào ngực, sợ gió thổi nó lạnh, còn bản thân mình lại run lẩy bẩy như mấy chiếc lá trên cây cao.



Cổ Tiểu Ma bi thương được một lúc mới quyết định trở về Thiên Diễn thật nhanh, giang hồ này quá mức nguy hiểm. Ma giáo còn đang như hổ rình mồi với nàng, mà ngay cả nàng cũng không biết rõ mình là cái gì. Lúc ở Thiên Diễn, mọi thứ vẫn tốt, nếu nói như thế thì chắc chắn yêu ma quỷ quái đều bị tiên khí ở trên Thiên Diễn làm cho kinh sợ, vì thế nên mới không dám đến gần nàng.



Nàng suy nghĩ vô cùng hồn nhiên, hoàn toàn quên mất thư sinh năm đó đã làm bạn ba năm với nàng cũng là quỷ.



Cổ Tiểu Ma đứng lên, sửa sang lại y phục trên người một chút, lúc nàng còn chưa kịp phân biệt phương hướng đã có một vài tiếng bước chân nhỏ truyền đến từ phía sau. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là cho rằng đó là người của Huyền Âm giáo đuổi tới, sợ đến mức vắt chân lên cổ mà chạy.
Vốn Cổ Tiểu Ma đang định nói là sơn động phía trước, lại bị Thập Bát kéo bay lên, thấy nàng sử dụng thuật pháp của Hoa Yêu, Cổ Tiểu Ma không khỏi vô cùng ngạc nhiên: "A, đều nói yêu không cần ngự kiếm cũng có thể bay, quả nhiên..."



"Ngự kiếm à?" Trong giọng nói của Thập Bát có chút kiêu ngạo: "Chỉ có con người mới cần phải dùng mấy thứ đó mà thôi."



Cổ Tiểu Ma nhìn một lúc lâu đầy hâm mộ, cuối cùng cũng thốt lên: "Từ nhỏ ngươi đã có thể bay rồi sao? Hay là phải..."



"Giống với việc ngự kiếm của nhân loại, tất nhiên yêu sẽ có cách riêng của yêu." Thập Bát thấy vẻ mặt đầy tò mò của Cổ Tiểu Ma, có tâm lấy lòng với nàng liền nói khẩu quyết ngưng thần tụ khí đằng vân giá vụ đơn giản của yêu loại cho nàng nghe.



Cổ Tiểu Ma nghe rất nghiêm túc, thầm mặc niệm vài câu trong, cả người như càng lúc càng nhẹ hơn, lại thấy Thập Bát đang vô cùng sợ hãi, chỉ vào dưới chân nàng, lắp bắp nói không ra lời. Nàng còn tưởng rằng Cổ Tiểu Ma chỉ là một người phàm, cho dù có nói khẩu quyết của yêu loại cho nàng thì cũng không có gì quan trọng, có điều không ngờ nàng chỉ thuận miệng niệm một chút như thế mà linh khí lại yên lặng hội tụ, trong nháy mắt đã bay lên rồi!



Hay là nàng... Không phải là người thường? Lòng Thập Bát vừa động, năm đó khi nàng học cưỡi mây, mặc dù biết khẩu quyết nhưng nếu muốn tập trung thì vẫn phải khổ luyện hồi lâu, đâu có việc chỉ vừa thuận miệng niệm một chút đã thành công như nàng ấy vậy!



Cổ Tiểu Ma đã sớm choáng váng, sững người ở trong không trung không biết đang nghĩ gì, biểu cảm vô cùng quái dị, vừa vui mừng muốn nhảy cẫng lên, lại có chút hoảng hốt, không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng chỉ còn lại chút cảm giác chua chát không thể nói nên lời.



"... Xin ngươi." Đột nhiên nàng nói.



Thập Bát ngẩn ra: "Xin ta cái gì?"



"Xin ngươi, đừng nói cho người khác biết, cứ coi như ta chưa từng nghe qua câu khẩu quyết này đi." Hàng mi của nàng có chút run rẩy, bỗng chốc lại quay sang nở một nụ cười yếu ớt với Thập Bát.



Dường như, đó là nụ cười chỉ có thể xuất hiện khi người ta đã đau thương đến cực hạn...



Thật lâu về sau, khi Thập Bát nhớ tới khoảng khắc này, nàng luôn không nhịn được mà suy nghĩ, Cổ Tiểu Ma lúc ấy, nhất định đã sợ hãi hơn bất kì một ai khác, nhưng một nữ tử vẫn có thể cười dù đã sợ đến vậy...



Nàng rất kiên cường.