Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 24 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Úc Lưu đứng dậy,

tất cả mọi người đều nhìn bóng lưng của hắn. Trường sam thanh sắc bị lôi điện đốt cháy toàn bộ, để lộ tấm lưng trắng noãn của hắn, hoa văn màu

đen quỷ dị cũng dần lan ra, dường như đã kích thích thứ cấm kị gì đó của thần chú, chậm rãi khuếch tán, lại nhanh chóng ẩn vào trong da, hệt như bình thường.



Hắn không quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào đã

cầm quyển trục trong tay, sau đó lại ném đi. Một cái bóng màu đen phóng

xuống, Thiên Cẩu xoay người mở miệng ngậm lấy, hiện nhân thân, cảnh giác nhìn đám người của phái Thiên Diễn.



”Ta đi cùng các ngươi, không được mang nàng đi.” Hắn cười nhạt, nói, đột nhiên lại xoay người sang

chỗ khác, xoay về phía Tác Oanh, bỗng dưng độ cong nơi khóe môi lại tan

biến, đôi mắt màu lục trong suốt lại trở về với sự lạnh lẽo ban đầu,

trong nháy mắt, hắn như trở về với Úc Lưu trong tranh vẽ, lãnh khốc,

trầm lặng, lại mang theo chút tùy tiện không nói nên lời.



”Cách xa cây nấm khô kia một chút.”



Tác Oanh sợ đến mức lui về phía sau một bước, lại không biết hắn đang nói với ai.



Úc Lưu nói xong, thân thể đã hóa thành một luồng sáng xanh, bay về phía quyển trục trong tay Thiên Cẩu.



Lần đầu tiên trên gương mặt âm trầm của Thiên Cẩu có chút xao động, đó là

vẻ mặt mừng rỡ. Ông ta nhìn Mạnh Trạch Hư, người sau còn đang bị vây

trong Thiên La Địa Võng, đối chọi cùng Lục Tu, đệ tử của phái Thiên Diễn không có ai dám tiến lên, cứ giằng co như thế.



Đột nhiên vô số

dây leo vươn lên từ trong bóng tối, nhanh chóng vây quanh kết giới, tạo

thành một quả cầu. Hai người bên trong đều cảm thấy có chút bấy thường.

Ánh sáng trong mắt Lục Tu dâng lên, niệm kiếm quyết, bội kiếm hóa ra

chính ảnh, chính là thuật ngự kiếm Mặc Khinh Viễn đã từng sử dụng, nhưng lúc này khi được Lục Tu thi triển, uy lực lại không thể nào so sánh

nổi. Mạch Trạch Hư thấy tình hình không ổn, vô cùng chật vật. Mà bên

ngoài kết giới, Thiên Cẩu vẫn đang đứng đối diện với đệ tử phái Thiên

Diễn, không ai dám động thủ trước.



Nhưng nếu Mạnh Trạch Hư đã

từng là người của Thiên Diễn, ngự kiếm thuật lại khiến hắn chật vật như

thế, có phải có hơi chút không bình thường rồi không?



Mạc Khinh

Viễn dần nhìn ra mấu chốt, hắn cau mày nói: “Lục sư đệ trông như không

phải đang tránh, mỗi vị trí đệ ấy tránh đi, kiếm thuật sẽ đánh mạnh vào

Thiên La Địa Võng... Tiếp tục như thế...”



Mấy người lần lượt phản ứng kịp: “Không được!”



Mạnh Trạch Hư mỉm cười, đứng cách Lục Tu một khoảng xa, ngự kiếm thuật uy

lực đánh về phía hắn. Ánh sáng chiếu sáng vạn trượng trong chớp mắt,

Thiên La Địa Võng đổ nát, vỡ tung trên không trung rồi đột nhiên tan

biến. Lục Tu vẫn không ngừng, nhanh chóng đánh về phía Mạnh Trạch Hư vẫn còn ở giữa không trung, tốc độ nhanh đến mức gần như không thấy rõ.



Đúng rồi, ông ta là Lục Tu thân kinh bách chiến, sao có thể không nhìn ra

chút mánh khóe này của Mạnh Trạch Hư? Tất cả chỉ là lạt mềm buộc chặt,

hóa ra khi kết giới bị nghiền nát, hắn sẽ lơ lửng trong không trung như

vậy.




Ông ta

trấn an mọi người bằng vài câu, lại quyết định sớm rời khỏi nơi này,

chạy về Thiên Diễn sơn để tránh phát sinh thêm dị biến.



Năm người ngự kiếm, vừa biến mất ở chân trời. Đột nhiên có vài bóng đen xuất hiện nơi không trung. Người đỏ rực, người trắng như tuyết, chính là hai vị

nữ tử yểu điệu.



”Ngươi nhìn thấy không? Bạch Hổ?” Hồng y nữ tử hỏi nhỏ.



”Đương nhiên, không ngờ chuyện cách mười bảy năm, cuối cùng Điệp An tiên tử

lại hiện thân ở nơi này.” Toàn thân Bạch Hổ mặc chiến giáp trắng như

tuyết, khí thái hừng hực: “Chu Tước, ngươi thấy người kia sao?”



”Là chút khí tức của Điệp An tiên tử, có thể là từ trước khi thiên binh

thiên tướng mang nàng rời đi, còn ai vào đây nữa.” Chu Tước nói vô cùng

kính cẩn, trên mặt mang theo vài phần kính sợ: “Huống chi... Nàng cũng

chỉ bằng lòng thủ hạ lưu tình với y.”



”Thập Phương động chủ và

hai mươi tám tinh tú, dùng ma mươi sáu ngày mới giết được một nửa của

nàng.” Bạch Hổ nhớ tới đại kiếp năm đó, lòng vẫn còn sợ hãi: “Ta cũng

không muốn động tới vị sát tinh này đâu, ai muốn tới thì tới, chuyện

nguy hiểm tới nước này, Thanh Long thích hợp nhất.”



”Ngọc Hoàng đại đế có hỏi, cứ nói không thấy nàng đi.” Chu Tước nhíu mày.



”Dù sao Ngọc Đế cũng rất yêu thương nàng, có lẽ cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.” Bạch Hổ nói: “Đừng quên sứ mệnh của ta và ngươi.”



”Ngươi nói ngọn núi này sao?” Chu Tước khinh miệt cười cười, đột nhiên y phục

đỏ hoa lệ tản ra, hóa thành một đôi cánh khổng lồ. Lửa Chu Tước trải

rộng khắp chân trời, trút xuống giữa núi, thiêu rụi mọi thứ về hư vô.



”Thật là bạo lực.” Bạch Hổ than thở: “Cứ như vậy, không biết bao sinh linh đã chết rồi.”



”Sẽ luân hồi thôi.” Chu Tước nói: “Đời sau dù có làm gì, ít ra vẫn tốt hơn một con kiến hôi trên đỉnh núi này.”



Nàng vừa dứt lời, rút tam muội chân hỏa của mình đi, trên đỉnh núi bị bao

phủ bởi rất nhiều khói đen, cành khô tiêu điều, dường như có rất nhiều

sinh linh đang rên rỉ.



Bạch Hổ nhíu mày, nói thầm: “Có gì đó không đúng.”



”Lão tử đang ngủ say, là kẻ nào liều mạng đến phóng hỏa đốt núi?” Một giọng

nói đầy tà khí vang lên, Chu Tước lạnh người kêu một tiếng, Bạch Hổ kéo

nàng, một thiếu niên hồng y chậm rãi ra bước ra từ trong núi.



Hắn duỗi lưng, rồi chậm rãi nhìn bốn phía xung quanh, sự yêu dị trong đôi

mắt nhạt màu càng lạnh lẽo. Cuối cùng lại tập trung trên người của hai

vị Thần Quân, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười khát máu.



”Ngươi nói... Ai là kiến hôi?”