Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 36 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Sắc trời đã gần đến chạng vạng,



Cuối cùng Cổ Tiểu Ma cũng đã cảm nhận được cảm giác được trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, tuyệt đối không hề tốt đẹp như trong suy nghĩ, thậm chí ngay cả ngoáy mũi cũng khó khăn.



Cuối cùng là Úc Lưu đẹp, hay là do màu mắt kì lạ của Thiên Nghiêu? Cổ Tiểu Ma có muốn cũng không còn thời gian nghĩ, nàng trực tiếp vọt vào một cửa tiệm, mua hai cái mũ sa rồi ném cho Úc Cá Hố và Nghiêu Gâu Gâu, dù mặt đã được che, nhưng vẫn không dấu được thân hình cao gầy cân đối của hai người, đi trên đường càng thu hút nhiều sự chú ý hơn, bên cạnh đó để tiện cho việc ngoáy mũi, Cổ Tiểu Ma cũng đội luôn mũ sa.



Sau đó, dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, trong đám người hối hả, có ba bóng dáng trông như người giang hồ đang đứng sừng sững giữa đường lớn, cầm đầu là một thân người nhỏ bé xám xịt, bên phải là hồng y biếng nhác, bên trái lại là thanh sam hết sức phiêu dật.



Người đi đường rối rít ghé mắt, ôi, nhân vật thần bí, vẫn không nên trêu vào thì tốt hơn.



Dưới sự chỉ dẫn của bóng người màu xám, hồng y cùng thanh sam đi đường rất chậm, cuối cùng ba người tới được một quán nhỏ bán tranh đường. Vốn phía trước sạp còn có rất nhiều người đi đường cùng tiểu hài tử đang đứng xem tranh đường của chủ quán, vừa nhìn thấy ba người đã lập tức giải tán toàn bộ như ong vỡ tổ, có một tiểu hài tử không kịp lấy tranh đường, khóc sướt mướt, lại bị người lớn đánh một cái vào ót, vừa thấy ba người đội mũ, lập tức sợ đến im bặt.



Chủ sạp là một lão đầu, đã sớm bị dọa đến run lẩu bẩy: "Xin... xin hỏi ba vị khách quan..."



Cổ Tiểu Ma khom lưng xuống, xuyên qua mũ sa màu đen, chỉ có thể thấp thoáng thấy được khuôn mặt trắng bệch của nàng: "Làm cho ta ba tấm tranh đường."



Chủ sạp khúm núm gật đầu: "Mời khách quan xoay đĩa."



Tranh đường này là một món ăn vặt lưu truyền đã nhiều năm của nhân gian, đặt một tấm đá trắng lên, bên cạnh là một cục đường đã sớm bị lửa than nấu chảy, bên trái có một đĩa xoay, phía trên có tên mười hai con giáp và một ít động thực vật được viết bằng mực đỏ, mấy văn tiền một lần xoay, xoay được hình gì thì tranh đường cũng có hình dáng như thế.



Cổ Tiểu Ma xoa tay, dùng sức một chút, đầu mũi tên gỗ liền xoay tròn, cuối cùng dừng lại trên chữ "quả đào".



Nàng reo lên một tiếng, dù đào không hiếm, nhưng dù sao cùng là quả tròn, đường sẽ rất nhiều, ăn rất đã nghiền. Chủ sạp làm xong, lần này đến lượt Thiên Nghiêu, hắn đã sớm đi qua đi lại quanh sạp hành khá nhiều lần, ngửi trái ngửi phải, hệt như muốn bưng cả sạp của người ta đi luôn vậy.



Cảnh tượng lúc này vô cùng quái dị, ba người vây quanh một sạp tranh đường, hồng y nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng lại gào lên. Cổ Tiểu Ma ngạc nhiên nhìn sang, thì ra là do Thiên Nghiêu quá hưng phấn, lúc xoay đĩa đã làm gãy mất đầu mũi tên gỗ.



Cũng may dù chủ sạp đã già, nhưng vẫn được xem là cơ trí, thừa dịp trước khi Thiên Nghiêu nổi đóa đã thay đầu mũi tên, Thiên Nghiêu cũng có kinh nghiệm, chỉ đụng nhẹ, mũi tên liền dừng trên chữ "cá chép".



"Cá chép?" Hắn nhảy dựng lên: "Cây nấm khô, ta xoay có được không?"



"Được được được." Cổ Tiểu Ma đáp phụ họa, cá chép vừa đẹp vừa lớn, có điều chỉ là những sợi đường được nối lại với nhau, không nhiều như đào. Không lâu sau hai người đều cầm tranh đường của mình, vừa đội mũ sa vừa ăn rất vui vẻ.



"Tới phiên huynh." Hai người bốn mắt đều nhìn về phía Úc Lưu.



"... Ta cũng phải quay sao?" Úc Lưu khó chịu nói.



"Đương nhiên." Dưới tình huống này, chủ nhân và linh thú vô cùng ăn ý.
"À." Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, lòng căng thẳng, thấp giọng đọc một tràng bí quyết, sau đó đằng vân, trực tiếp bay lên ngoài lầu ba, bên trong ánh nến mờ ảo, có hai dáng người mơ hồ.



Úc Lưu nhấp bút lông, không biết đang làm gì, Thủy Thất Yên đứng cạnh hắn, cách hắn gần như vậy, phong thái hai người đều vô cùng ưu tú. Tay hắn cầm bút, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.



Thì ra huynh nói còn có chuyện, chính là vì muốn tới gặp nàng ta sao?



Bỗng nhiên Cổ Tiểu ma không biết phải làm gì.



Thiên Nghiêu ở phía dưới nghịch đá, qua lúc lâu mới nhìn lên, đã không còn thấy bóng dáng của Cổ Tiểu ma.



"Hiện nay, yêu giới vẫn tìm ta sao?" Úc Lưu thản nhiên nói.



"Hơn phân nửa vẫn không biết huynh đã trốn thoát." Thủy Thất Yên khẽ mỉm cười: "Thiên giới ép gió rất chặt, chỉ sợ sẽ xảy ra đại loạn lục giới như nghìn năm trước..."



"Tới giờ có bao nhiêu người biết đồ giải phong ấn ở Thiên Diễn?"



Ánh mắt của Thủy Thất Yên hơi ngưng lại: "Huyền Âm giáo biết, Thiên giới... chỉ sợ cũng biết rồi."



"Vậy là đủ." Ngòi bút dưới tay không ngừng, nói: "Vì thế, chỉ cần ta còn, thiên hạ vĩnh viễn không có ngày yên bình."



"Lưu." Thủy Thất Yên nắm lấy tay hắn: "Chẳng lẽ huynh..."



"Nhưng ta lại không cảm thấy có gì phải vội, lục giới sớm ngày bị hủy, thiên hạ sớm ngày thanh tịnh." Bút vẫn không ngừng, tuy miệng cười nhưng giọng nói lại lạnh lẽo vô cùng: "Một nghìn năm rồi, thiên hạ này vẫn đáng khinh như thế, không chút thay đổi."



Lòng Thủy Thất Yên vừa động, có chút hốt hoảng, nhưng lại không biết nên nói gì.



"Vẽ sai mất rồi." Nàng nhận lấy bút của hắn: "Dù sao vẽ tranh cũng không giống với viết chữ."



"Chà." Đột nhiên Úc Lưu cười khẽ, mặt mày vô cùng đắc ý: "Quả nhiên vẫn chưa được."



"Tới tìm ta nói chuyện đại sự xong lại muốn ta dạy huynh vẽ tranh..." Thủy Thất Yên nhấc bức họa kia lên, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc: "Đây là..."



Có gió thổi vào, bức họa trong tay nàng bay lên.



Bút pháp non nớt, phác họa một nữ tử mặc y phục xám tro đứng dưới tàng cây, mặt như nhuộm ánh mặt trời, trên môi là một nụ cười yếu ớt.