Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 43 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Sáng sớm, ánh mặt trời có chút yếu ớt, đêm qua sương rất dày, qua không lâu, khắp nơi đều là vết ẩm ướt. Không mấy khi tiết trời mùa đông lại như thế, tuy trên người rất ấm áp, nhưng hơi lạnh bốc lên từ mặt đất lại khiến cho mọi người chẳng thể dừng chân.



Trên đỉnh núi, một nam tử hắc y đang tĩnh tọa, giữa chân mày cũng bị phủ sương, hắn lại chẳng cảm thấy chút lạnh giá nào. Hắn ngồi đó không nhúc nhích, như thể đã chết.



Không lâu sau, trong rừng có tiếng bước chân vang lên, khiến một đám chim sẻ bị kinh động mà bay loạn, tản ra trên không. Trên con đường nhỏ có mấy bóng người xuất hiện, cầm đầu là một nam tử với nét mặt thâm trầm, chính là Thiên Cẩu.



"Làm phiền tả hộ pháp rồi." Hồng y nữ tử dịu dàng nói: "Ta làm gì cũng vụng, phải làm phiền ngài đi bộ lên theo ta."



"Không sao." Thiên Cẩu cứng nhắc nói, vẫn đi về phía trước.



Thập Bát cũng không để ý, Bảo Nhi đi sau lưng nàng lại hít sâu một hơi, trong tay đang cầm một cái bát, tuy đã đậy nắp, nhưng mùi thơm vẫn truyền ra ngoài, có điều mắt nàng đỏ bừng, như vừa khóc xong, thỉnh thoảng vẫn còn nấc.



Một đường không ai nói nhiều, Thiên Cẩu vô cùng coi thường thứ tình cảm nữ nhi này của các nàng, làm một chén canh thôi, còn nhất định phải đưa lên tận núi. Đúng lúc hắn được Mạnh Trạch hư triệu kiến, phong cảnh trên núi lại tốt, lúc này mới tự mình lên theo.



Đường trong rừng rất nhỏ, chờ đến khi đường xá trở lại như bình thường thì có thể liếc nhìn thấy đỉnh núi. Thiên Cẩu đến gần, hơi khom người lên tiếng: "Tham kiến giáo chủ."



Mạnh Trạch Hư vẫn không nhúc nhích, sương khí trên mặt chậm rãi tiêu tán.



"Hữu hộ pháp đã trở lại rồi sao?"



"Vâng."



"Nghe nói Thiên Nghiêu bị đánh trở về nguyên hình, vì sao?"



"Hữu hộ pháp... nhất thời thất thủ."



"Thiên Nghiêu vẫn luôn ở cùng Tiểu ma, hữu hộ pháp làm gì mà thất thủ vậy?"



Mạnh Trạch Hư nhìn như ôn hòa, nhưng lời nói trong câu này lại vô cùng sắc bén. Thiên Cẩu ngập ngừng một chút, liền nói: "Giáo chủ có lệnh, thuộc hạ không dám không nghe theo."



"Hắn muốn gì, ta có thể biết rõ." Mạnh Trạch Hư thản nhiên nói: "Mà ngươi... cũng không ngoài như vậy."



Mạnh Trạch Hư quay đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, lòng Thiên Cẩu không khỏi run lên. Đó là cảm giác kì lạ không hề giống với hữu hộ pháp, khi nhìn chỉ thấy hắn mỉm cười hiền hòa, nhưng vẫn luôn mang theo chút sát ý không thể diễn giải thành lời.



Hắn nhìn hồi lâu, đột nhiên khẽ mỉm cười, nói: "Thập Bát cô nương."



Hôm nay Thập Bát có trang điểm, mặt mũi xinh đẹp, trông có phần hư ảo. Nàng đi tới trước mặt Thiên Cầu, thi lễ: "Mạnh giáo chủ."



Là Mạnh giáo chủ, không phải Mạnh Trạch Hư.
Tiểu Ngọc gật đầu, Thiên Nghiêu ở cạnh đang ngủ đến mất cả hình tượng, đột nhiên hắn kéo Cổ Tiểu Ma.



Ánh sáng quá tối, nàng không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.



"Tỷ... tới Đông Hải, chỉ vì tham gia hội Trục Tiên sao?"



Giọng nói có phần trầm thấp, không giống giọng lúc thường của Tiểu Ngọc, ngay cả lời nói cũng khá kì lạ. Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, chỉ cảm thấy mình và Tiểu Ngọc khá hợp nhau, nói cho hắn biết cũng không có gì đáng lo, liền khẽ mỉm cười: "Không, ta đến để tìm người."



Hắn a một tiếng, không nói gì.



Cổ Tiểu Ma nói tiếp: "Nếu không phải vì quả Văng Sinh, ta sẽ không tham gia hội Trục Tiên này."



Đột nhiên nàng có cảm giác, dường như Úc Lưu đang ở rất gần với mình, đang ở một nơi hẻo lánh mà quan sát nàng, không chịu hiện thân.



Mới mấy ngày không gặp, vừa nghĩ tới mà lòng đã có chút đau đớn.



Không có hắn ở cạnh, làm chuyện gì cũng cảm thấy bất an.



Nhưng nàng không biết hắn ở đâu.



Hắn đang trừng phạt sự hèn yếu, sự dựa dẫm cùng với thói không biết trân trọng của nàng.



"Nếu có thể tìm được..." Cổ Tiểu Ma vốn đã đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại.



Nếu có thể tìm được chàng, Úc Lưu.



"Sẽ không bao giờ... để chàng đi nữa."



Trong nháy mắt, mi Tiểu Ngọc giật giật, như muốn nói gì đó.



Cổ Tiểu Ma cũng không chú ý, liền đi gọi Thiên Nghiêu, sau đó chậm rãi biến mất nơi cuối bờ cát.



Có chút bụi cát tung bay, dần quấn quanh toàn thân Tiểu Ngọc, đến khi gió quét qua, thanh sam chợt hiện, đôi mắt xanh thẫm sâu thẳm, vẫn luôn nhìn về hướng nàng rời khỏi.



Suýt chút nữa đã lên tiếng gọi nàng, Úc Lưu nhắm mắt lại, trong lòng đều là hình ảnh độ cong nơi khóe môi nàng.



Nàng đã tìm được ta rồi.