Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 56 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Úc Lưu đã bị Thiên giới truy nã rồi sao? Hắn có biết không? Hay còn cố ý gạt mình... đúng rồi, lúc trước Thủy Thất Yên nói khi đuổi Thanh Long khỏi trấn đó, động tĩnh lớn như vậy, Thiên giới không đi tìm hắn mới là lạ!



Nhưng trên tờ truy nã này không nêu lí do muốn bắt hắn, Thiên giới không có hành động gì lớn, có lẽ là vì muốn che giấu thân phận của hắn, thật buồn cười, trong lục giới này có ai lại không biết tới truyền thuyết Long thần ấy?



Cổ Tiểu Ma nghi ngờ trong lòng, lại không tiện biểu hiện ra ngoài, đang cân nhắc, lúc này mới phát hiện mình đã tiến lên bậc thang, một hồn phách trước mặt đã đi về phía bên phải, Phán Quan trước mặt đang nhìn nàng, quát lên: "Người tiếp theo."



Lập tức có quỷ sai mang gông cùm vào cổ nàng rồi kéo về phía trước, Cổ Tiểu Ma bị đau, suýt chút nữa đã ngã xuống, cứ như vậy mà lảo đảo đi tới trước mặt Phán Quan, đầu đã cúi thấp như sắp chôn vào ngực.



"Ngẩng đầu lên." Phán Quan lười biếng nói.



Cổ Tiểu Ma hơi ngước mắt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống đất, nhìn dọc theo bậc thang, nàng thấy một đôi giày khá đắt tiền, phía trên giày là trường sam màu tím, lên nữa là thắt lưng màu vàng kim cùng một cây bút khổng lồ, lúc này đang không ngừng bay múa trên một quyển sách nhỏ.



"Họ tên là gì, thân phận địa vị, chết thế nào, lúc chết mấy tuổi, có công danh gì, thành thật khai báo."



Cổ Tiểu Ma khựng lại, tuy Úc Lưu đã dặn dù thế nào cũng không được nói chuyện, nhưng Phán Quan đã hỏi, sao nàng dám không đáp? Lại không thể nói tên thật, chỉ đành ngập ngừng: "Ta... ta tên là Tiểu Ma Cô."



Qủy sai bên cạnh vạch đen đầy đầu, Phán Quan lại khá bình tĩnh, tất cả quỷ hồn, dù cao quý đến đâu thì đều phải qua một ải của y, gặp nhiều hồn phách, tên có lạ cũng không có gì phải bất ngờ.



"Năm nay mười bảy tuổi... ta... ta..." Cổ Tiểu Ma cà lăm hai tiếng, lại cảm thấy lúc này mình đang nguyền rủa bản thân, không bằng nói ra thứ gì đó hạnh phúc một chút: "Ta ăn no quá mà chết."



...



Đám quỷ sai đứng ở cửa cũng lặng người, phán quan vẫn rất bình tĩnh: "Nhà ở đâu?"



Cổ Tiểu Ma sững người, nhà? Phải nói thế nào? Nói là phái Thiên Diễn thì chắc chắn sẽ khiến người khác phải nghi ngờ, nhưng không nói lại càng dễ dàng khiến người khác nghi ngờ hơn. Nàng đảo mắt, nói đại: "Ta... ta không có nhà, ta là ăn mày lang thang."



"Ăn mày?" Phán Quan hỏi ngược lại: "Trông cách ngươi ăn mặc cũng còn khá chỉnh tề."
Nàng rất buồn bực, quỷ sai kia lại không nói gì thêm, chỉ dẫn đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính. Cổ Tiểu Ma cũng học theo, có điều chỉ duy trì chưa được nửa nén hương thì cả người đã đau nhức, nàng không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa: "Qủy sai đại nhân?"



Qủy sai kia không nhúc nhích.



"Qủy sai... này, này quỷ sai đại nhân?"



... Qủy sai kia vẫn không thèm nhúc nhích.



Lúc này Cổ Tiểu Ma mới phát hiện có chỗ không đúng, vỗ nhẹ lên bả vai hắn, nghi ngờ gọi: "Qủy..."



Trong nháy mắt, quỷ sai kia ngã về phía trước, té úp mặt xuống đất. Cổ Tiểu Ma hoảng sợ lui về sau từng bước, sau lại vội vàng muốn tiến tới đỡ hắn dậy, có điều vừa mới bắt lấy tay của hắn, chỉ thấy tay áo mềm nhũn, trên đất chỉ còn mỗi một bộ y phục của quỷ sai, quỷ sai bên trong đã biến mất.



Cổ Tiểu Ma thầm lo lắng, lập tức ngẩng đầu, bốn phía vẫn tối đen như mực.



Nhưng nàng cảm thấy, có một ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào nàng ở nơi nào đó.



Nếu như quỷ sai này có vấn đề, vậy chắc chắn lúc ở Đài Nghiệt Kính sẽ không thể thuận lợi như thế. Như vậy, rất có thể kẻ này tới để giúp nàng.



Cổ Tiểu Ma thử hỏi: "... Có phải... Úc Lưu không?"



Có tiếng y phục ma sát với nhau trong bóng tối, dần để lộ một bóng người cao gầy. Môi Cổ Tiểu Ma cong lên, đang muốn đi về phía trước, lại thấy bóng dáng kia càng tiến càng gần, sau đó dừng lại trước người nàng, mũ trùm đen trượt xuống, để lộ một đầu tóc dài màu bạch kim.



Nụ cười của nàng cứng lại nơi khóe môi.



"Tử Vi?"