Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 68 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Hệt như đã cách một đời một thế.



Nàng vừa trải qua một cơn ác mộng, thấy sư phụ lâm vào nguy hiểm, thấy Thanh Long bảo Úc Lưu đã điếc, thấy mình đối mặt với một con quái vật khổng lồ sáu tay. Cổ Tiểu Ma ôm gối ngồi trong bóng tối, mặt chôn sâu trong khuỷu tay, như đang sợ chỉ cần ngẩng đầu thì cơn ác mộng này sẽ trở thành sự thật.



Đây là đâu?



Nàng không biết, chỉ ngồi co rúm trong góc. Bóng đêm như một cánh tay khô gầy, điên cuồng bò tràn về phía nàng. Cổ Tiểu Ma sợ hãi ôm chặt lấy mình, nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không có chuyện gì phát sinh.



Nàng giật giật, cẩn thận ngẩng đầu lên.



Trong nháy mắt, nếu không phải là có ánh sáng tím đen nhàn nhạt quấn quanh, thậm chí nàng sẽ cho rằng trước mặt mình là một chiếc gương đồng lớn. Vậy mà còn có một Cổ Tiểu Ma khác, ôm gối, mặt tái nhợt, cẩn thận sợ hãi nhìn nàng.



Ngươi... ngươi là ai? Nàng thử hỏi, không ngờ Cổ Tiểu Ma đối diện kia cũng nhìn nàng, giọng nói và dáng miệng khi nói giống nàng như đúc.



Nàng giơ tay lên huơ huơ, nàng kia cũng giơ tay lên huơ huơ.



Cổ Tiểu Ma sững người, đột nhiên cảm thấy khá thú vị, liền đưa hai ngón tay lên mí mắt, rồi kéo xuống.



...



Đầu Cổ Tiểu Ma đối diện đầy vạch đen, đầu ngón tay cũng đặt trên mí mắt, nhưng lại không thể làm ra bộ mặt quỷ khó coi như thế.



... Này, ngươi là ai?



Là nàng đang hỏi, Cổ Tiểu Ma ngẩn người, đối diện với nàng kia, cách nhau không xa, tóc đen xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ quen thuộc như thế, chẳng lẽ không phải là mình?



Nhưng, nàng đang hỏi mình là ai.



Hoặc, đây chính là sự sợ hãi vẫn luôn ẩn nấp trong người nàng.



Từ lúc vừa bắt đầu, cái tên Cổ Tiểu Ma này đã tồn tại thật sao? Nàng là thứ gì? Là một đóa yêu linh chi không thành hình, hay là một Điệp An ôm đầy chấp niệm? Không có Điệp An, sao có thể có nàng? Nhưng sao nàng và Điệp An có thể sống nương tựa vào nhau cả đời?



Sớm đã có dự cảm như thế.



Ta... không biết mình là ai cả.
"Lão già Trường Sinh và ba mươi sáu thiên tướng." Thiên Nghiêu hừ lạnh: "Cuối cùng lão ta vẫn phải đích thân đến."



Thanh Long như có được một sự khích lệ lớn, chỉ hận mình đang phải quấn lấy Úc Lưu, không có cách nào để chiến đấu anh dũng trước mặt Trường Sinh Đại Đế.



Lão giả vận bạch sam kia nhìn bầu trời tịch mịch xung quanh, nhất thời sáng tỏ, Đàn Phục Hi đã khống chế được Điệp An, lúc này không ra tay thì phải đợi đến khi nào. Lão ta ngập ngừng một chút, lại nói: "Bắc Cực Trung Thiên thân mang tội, đừng lợi dụng lúc nước đục này chứ."



Tử Vi lại như không nghe gì, chỉ đứng ngẩn người ở đó. Trường Sinh Đại Đế thấy dáng vẻ này của hắn thì không khỏi tức giận: "Đừng cho rằng Ngọc Đế ưu ái ngươi thì muốn làm gì thì làm! Ba mươi sáu thiên tướng nghe lệnh!"



"Có mạt tướng!" Tiếng hô vô cùng khí thế.



"Bắt Bắc Phương Bắc Cực Trung Thiên lại!"



Lập tức, mây mù lăn lộn, nhanh chóng lao về phía Tử Vi.



Lúc này Tử Vi mởi hồi thần, khẽ "a" một tiếng: "Các người... muốn bắt ta?"



Hắn vừa mới hồi thần, lời nói lại vô cùng nhẹ nhàng, hệt như tùy ý hỏi, nhưng nghe vào trong tai ba mươi sáu thiên tướng kia lại hoàn toàn không phải cảm giác ấy. Đừng nói đến pháp lực của vị Tử Vi Đại Đế này sâu không lường được, chỉ nói đến mối quan hệ của hắn và Ngọc Đế thôi thì đã tương đối khó để giải quyết rồi.



Thiên tướng cưỡi mây dừng lại trên không, Trường Sinh Đại Đế giận dữ: "Ta sẽ chịu trách nhiệm trước mặt Ngọc Đế, mau bắt lại!"



Tử Vi ngẩn người, rũ mắt nhìn nữ tử kia. Hai mắt nàng nhắm nghiền, môi mím chặt, không biết là Cổ Tiểu Ma hay Điệp An. Hắn vuốt vầng trán của nàng, nhưng không ngờ đột nhiên có hai bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, là Mạc Vi và Lục Tu. Có kết giới bằng hoa súng của Tử Vi, hai người không bị Đàn Phục Hi làm ảnh hưởng. Mạc Vi đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng cả người chật vật đầy vết thương từ trong lòng Tử Vi, vô cùng yếu ớt.



Tử Vi không còn gánh nặng, nhìn lên trời, Trường Sinh Đại Đế đang nhìn hắn, trong mắt là lửa giận ngút trời.



Đóa đóa hoa sen nở rộ dưới chân, Tử Vi chậm rãi bay lên không, những thiên binh kia vẫn không động.



"Được lắm..." Trường Sinh Đại Đế giận quá hóa cười: "Hay lắm, ngươi muốn đánh với ta một trận phải không? Ngươi đã sớm coi ta là cái đinh trong mắt rồi có phải không?"



Lão vẫn chưa dứt lời, lại như tên rời cung mà lao vụt ra ngoài.



Trong nháy mắt khi bạch quang vây lấy lão, Tử Vi khẽ lắc đầu.



"Những lời ông nói, ta không hiểu toàn bộ." Tử Vi nâng mắt, lại có chút ánh sáng: "Nhưng ông muốn hại nàng, mà ta lại không thể để ông làm thế, không hơn."