Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 70 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


"Không thể nào!" Trường Sinh Đại Đế cả kinh nói: "Sao nàng ta có thể chạm vào Hiên Viên Kiếm!"



"Chẳng lẽ..." Phương xa, đột nhiên Thanh Hoa Đại Đế mở miệng, vẻ mặt đầy hiếu kì: "Hiên Viên nhận chủ?"



"Không thể nào... tuyệt đối không có khả năng này!" Trường Sinh cả giận nói: "Nàng ta chỉ là một yêu quái hèn mọn, sao có thể khiến thần khí Hiên Viên thần phục? Năm đó rất nhiều thần tiên còn chằng thể đụng được đến thần binh này..."



"Nhưng nàng đã cầm lên được." Thanh Hoa Đại Đế chẳng mảy may tức giận, lại để lộ dáng vẻ vô cùng hứng thú. Lúc này chân trời đã vô cùng hỗn độn, ba mươi sáu thiên tướng bị đả thương không nói, toàn bộ Nhị Thập Bát Tinh Tú đều trọng thương, Thập Phương Động Chủ chết ba người, có thể nói là vô cùng thảm thiết. Xem lại Thiên Diễn, trừ Cổ Tiểu Ma, tuy những người khác đều sức cùng lực kiệt nhưng đều không có gì đáng ngại.



Cổ Tiểu Ma vung một kiếm, đánh bay nửa số thiên tướng đang đuổi theo Mạc Vi và Lục Tu, Hiên Viên trong tay nàng như còn mang uy lực mạnh mẽ hơn khi ở trong tay Điệp An, kim quang quanh thân kiếm giờ đã quấn quanh thân thể nàng, Cổ Tiểu ma liếc nhìn chữ thập phía trên, nghiêng người, trừng mắt nhìn Trường Sinh Đại Đế.



"Là ông sao?" Khắp người nàng chật vật, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng: "Hạ lệnh hủy diệt Thiên Diễn, là ông phải không?"



Đôi mắt đen kia vô cùng trong trẻo, nhìn thẳng, xuyên qua rất nhiều thiên tướng, lại khiến Trường Sinh Đại Đế không khỏi chột dạ.



"Bản Đế phụng theo ý chỉ của Ngọc Đế, truy nã hai kẻ Điệp An và Úc Lưu..."



"Muốn bắt thì cứ tới, Cổ Tiểu Ma ta sợ ông sao?" Nàng nắm chặt kiếm: "Nhưng vì sao... vì sao ông lại hại người của phái Thiên Diễn? Bọn họ chẳng liên quan gì tới chuyện này cả!"



"Bọn họ chứa chấp trọng phạm các ngươi, bất kính với tôn thần, dĩ hạ phạm thượng, tội đáng chết!"



"Dĩ hạ phạm thượng?" Cổ Tiểu Ma cười lạnh: "Ai là trên ai là dưới? Chẳng lẽ chúng sinh không ngang hàng ư? Ai nói là tôn thần thì tài trí hơn người?"



Nàng từng câu ép sát, Trường Sinh Đại Đế lập tức cứng họng, không khỏi thẹn quá hóa giận: "Ngươi chỉ là một tiểu yêu, không khác gì một con kiến hôi, không xứng nói chuyện với ta!"



Lão vừa dứt lời, bóng người xám tro đã biến mất tại chỗ, sau một khắc đã bất ngờ xuất hiện trước mắt, bắt lấy trường sam của lão.



"Ông mới là kẻ không xứng nói chuyện với ta."



Một luồng khí nóng rực xông tới mặt, Cổ Tiểu ma bị bức lui ra ngoài một dặm, nửa cánh tay bị phòng, vậy mà nàng không lùi bước, nhấc ngang Hiên Viên Kiếm đáng về phía Trường Sinh Đại Đế. Trường Sinh Đại Đế hận nàng phá hủy binh khí của mình, chiêu chiêu đều muốn dồn nàng vào đường chết.



Đó là trận đấu của thần, đám người Thiên Diễn và Thiên Nghiêu đứng dưới nhìn mà căng thẳng nhưng không thể giúp gì. Ba mươi tám thiên tướng dốc sức muốn giúp Trường Sinh Đại Đế, lại thấy người sau cuốn lấy Cổ Tiểu Ma, cất giọng quát: "Mau ngăn hai tên kia lại!"



Nhưng đã trễ, Mạc Vi và Lục Tu đứng trước gió, liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều có phần kiên quyết.



Cả thân thể Úc Lưu đã bị thanh quang bao phủ, tọa thần tứ phương phải bộc phát hết sức, theo lý mà nói hắn đã trúng độc mẫu, ngũ giác từ từ tê dại, thân thể yếu đuối, chống đỡ được một đêm đã là kì tích. Nhưng kể từ khi Cổ Tiểu Ma tỉnh lại, sức mạnh của hắn vẫn luôn bành trướng, hệt như muốn bao phủ cả tọa thần tứ phương.



Cuối cùng bên trong thanh quang này đang xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, xung quanh Long thần tuôn ra một luồng sáng mănh liệt, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng niệm chú vang lên.



Bỗng chốc phía Đông xuất hiện một con Thanh Long dài một trượng khác, phía Tây là một con Bạch Hổ, phía Nam là một con Chu Tước đỏ, phía Bắc lại là một Huyền Vũ đầu đen. Không dễ gì mới được nhìn thấy dáng vẻ của tọa thần tứ phương, vô cùng rung động, nhưng trước mặt Long thần Viễn Cổ lại hoàn toàn không có được chút phong thái nào.



Mạc Vi kinh hãi, ông đã từng nghe tới truyền thuyết thần linh tứ phương, từ lúc thiên địa vừa tách rời, kết giới Cửu Châu đã bảo vệ Trung Nguyên, chỉ cần ở trong Trung Nguyên, tất cả đều là lãnh địa của Cửu Châu, nguồn sức mạnh này không được phép phóng thích. Bọn họ không sợ kết giới Cửu Châu sẽ giáng hình phạt sao!



Tứ phương thần vừa xuất hiện, tấn công về phía Long thần như lần công kích trước, tạo thành hình vệt sáng chữ thập màu tím mà lúc trước không thể so sánh nổi.



"Thành rồi!" Vẻ mặt Trường Sinh Đại Đế có mấy phần vui mừng.



Long thần khẽ rên lên một tiếng, nhưng lại không có cảm giác gì, đầu rồng to lớn chuyển động, đôi mắt màu vang kim kia như đang tìm kiếm ai đó.



"Không đúng!" Thanh Hoa Đại Đế vội nói với Trường Sinh Đại Đế, trên mặt người sau đều là vẻ nghi hoặc, hiển nhiên đã phát hiện chỗ đáng ngờ.



Chỉ có lòng Mạc Vi rõ ràng, Long châu vẫn còn trong tay ông, bọn họ không phải là người giải phong ấn của Úc Lưu, mà là hắn tự giải phong ấn của mình, thân thể sớm đã không còn chút gì, phong ấn tứ thần này vốn được dùng để phong ấn hắn về lại thân thể, nhưng thân thể đã không còn, còn phong ấn thế nào được?



Đột nhiên Long thần ngẩng đầu, đuôi rồng vĩ đại hất ra, đánh bay Tinh Tú đã bị thương ra xa một trượng, sau đó chợt lao xuống đất.



Trong phút chốc, Cổ Tiểu Ma ngơ ngác vươn tay, như muốn chạm vào nó.



Hiên Viên Kiếm vang lên một tiếng, sương mù cuồn cuộn bốc lên, chữ thập từ bốn phương trên trời vẫn còn đó mà Long thần lại biến mất khỏi bầu trời trong nháy mắt.



Thấp thoáng có tiếng gầm đầy tức giận vang lên từ phía xa.



Sắc mặt Trường Sinh Đại Đế trắng bệch: "Kết giới Cửu Châu đã phát hiện rồi! Mau, mau thu hồi phong ấn!"



Tọa thần tứ phương còn chưa đợi lão ta lên tiếng đã sớm trở về nguyên hình, song thân thể còn yếu hơn lúc trước. Chỉ có thể lắc đầu với những người còn lại, chậm rãi biến mất trên trời.



Sau đó, chỉ còn lại sự tĩnh lặng như chết chóc.



Không ai biết có chuyện gì đã xảy ra.



Đột nhiên có viên đá vụn lăn đi, tiếng phát ra vô cùng thanh thúy, hoàn toàn đối lập với sự tĩnh lặng lúc này.



Cổ Tiểu Ma chậm rãi đứng dậy.