Trường Nhạc Công Tử
Chương 3 :
Ngày đăng: 00:41 22/04/20
Vào đêm, từ bức tranh sáng sớm với bao tiếng động lớn nhỏ ồn ào đã sớm quy về yên tĩnh, cả bầu trời đêm phủ một màu xanh đậm, kéo dài phạm vi thế lực của nó.
Bầu trời ban đêm, xuất hiện lấp lánh những chấm nhỏ sáng ngời.
Mà giờ khắc này cũng không phải thời điểm tốt để đi ngủ nói chuyện phiếm với Chu công, Sở Nghệ ngước mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đôi lông mày thon dài đen nhánh không hờn giận nhíu lại.
Ngôn Vũ Hiên chẳng lẽ cho rằng mình ngủ được còn chưa đủ lâu sao? Ngoái đầu nhìn lại một cái, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đen vừa tỉnh ngủ còn đang lim dim của Ngôn Vũ Hiên.
“Nhìn cái gì!” Ngủ không đủ giấc Ngôn Vũ Hiên luôn luôn không bao giờ xuống giường, nhưng hôm nay là ngoại lệ, bởi vì hắn quả thật mười phần thống hận tên vương bát đản Sở Nghệ này.
“Ta còn tưởng rằng ngươi không dậy dùng bữa đâu.” Chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon chỉ chờ người dậy dùng bữa.
“Oa!” Ngôn Vũ Hiên nuốt một miệng nước miếng, trong đầu chỉ nghĩ đến: muốn đưa tay trộm một cái đùi gà!
Nhưng điều làm người ta khó hiểu là, cánh tay Ngôn Vũ Hiên vươn ra lại ngừng giữa chừng, giống như không bị thức ăn ngon trước mặt dụ dỗ. Nếu đổi thành ngày thường, hắn sớm tiến lên mãnh liệt cắn đùi gà thơm ngào ngạt, mà nay hắn xác thực có vẻ chần chờ.
“Tại sao lại không ăn?” Sở Nghệ gấp quạt lại, tạo ra hơi hơi cảm giác mát.”Sợ ta hạ độc?” Hắn đưa ra điều có thể khiến cho trong lòng Ngôn Vũ Hiên sợ hãi.
Từ khuôn mặt Ngôn Vũ Hiên nháy mắt trở nên xanh mét, quả thực bị hắn một câu đoán trúng. Sở Nghệ không khỏi bật cười.
“Cười cái gì!” Cả ngày chỉ biết cười ngu ngốc! Ngôn Vũ Hiên quay mặt đi, rồi lại quay lại bố thí cho Sở Nghệ một cái liếc mắt.
“Bởi vì nét mặt của ngươi rất thú vị.” Chỉ là thưởng thức Ngôn Vũ Hiên hay thay đổi biểu tình, liền có thể thấy được sinh hoạt hàng ngày của hắn sẽ tràn ngập thú vị, hắn cớ sao mà không làm đây?
“Ngươi những lời này là ẩn chứa ý nói xấu ta đi!” Vẻ mặt của hắn mỗi ở nơi này là thấy thú vị đi, chẳng lẽ không được sao?
Hắn chán ghét nhất chính là người hay nói dối lừa gạt.
“Đại khái chính là ý tứ này.” Sở Nghệ bất đắc dĩ nhún vai, một bộ biểu tình hoàn toàn tán thành lời nói của Ngôn Vũ Hiên.
“Ngươi…” Ngôn Vũ Hiên vô cùng tức giận lại sắp chửi tục, trong con ngươi màu đen nhánh vì tức giận mà như sắp phun ra lửa tới nơi.
“Quên đi!” Ngay sau đó, hắn lại làm ra hành động trái ngược với dự liệu của Sở Nghệ, một mình tiêu hóa một cục to tức giận.
Sở Nghệ nhất thời cảm thấy nơi đáy lòng có chút mất mát nho nhỏ, bởi vì hắn thật sự thực chờ mong Ngôn Vũ Hiên sẽ giống như lúc trước đối với hắn giận dữ mắng mỏ.
Có lẽ, Sở Nghệ chỉ là bởi vì luôn cô đơn, lại cho rằng Ngôn Vũ Hiên có thể làm thay đổi cuộc sống cô đơn hiện tại của hắn!
“Còn ngây ra đấy làm gì?” khi Sở Nghệ hoàn hồn, Ngôn Vũ Hiên đã sớm ăn vụng một khối thịt nhồi đậu hủ.
“Ngươi rất đói bụng?” Nhìn tướng ăn của Ngôn Vũ Hiên, lại làm hắn có loại ảo giác thật hạnh phúc.
“Vô nghĩa!” Hắn đã bỏ không ăn bữa trưa, đến giờ hắn còn có thể không đói bụng sao? Ngôn Vũ Hiên lại gắp thêm một miếng đậu hũ mềm óng ánh, trực tiếp nhét vào miệng.
“Ngươi không đói bụng sao?” Lúc này, đổi lại Ngôn Vũ Hiên đưa ra câu hỏi.
Làm sao chỉ có mình hắn mãnh liệt ăn lấy ăn để, Sở Nghệ nhưng ngay cả dấu hiệu cầm đũa lên đều không có?
“Chỉ nhìn tướng ăn của ngươi, ta liền không thấy đói.” Nhìn hắn ăn ngon lành, Sở Nghệ liền không tự chủ được muốn tiến sát lại gần Ngôn Vũ Hiên, muốn dừng sát ở của hắn… đôi môi.
Thật sự là ý nghĩ kỳ quái, Sở Nghệ âm thầm cười khổ.
“Cảm ơn ngươi khích lệ nha!” Hừ, miệng chó không mọc được ngà voi, những lời này đại khái là chỉ Sở Nghệ đi.
“Không sợ ta hạ độc?” Ngôn Vũ Hiên không phải mới vừa còn đang lo lắng vấn đề này, tự nhiên trong chốc lát lại không sợ chết ăn lấy ăn để?
“Độc chết ta sẽ không có người nào cùng ngươi đấu võ mồm!” Ngôn Vũ Hiên cắn một miếng đùi gà, vừa ăn vừa nói nên trả lời có chút không được rõ ràng.
Hắn nên cảm thấy cảm động vì câu trả lời này, hay là nên cảm thấy dở khóc dở cười? Sở Nghệ vì Ngôn Vũ Hiên rót vào một chén rượu.
Khi Ngôn Vũ Hiên nâng ánh mắt lên, liền thấy sắc mặt Sở Nghệ thảm đạm, cùng bất đắc dĩ cười khổ.
“Ta nghĩ ngươi cũng không thích hợp với ta.” Hơn nữa hắn cũng không có khả năng vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, mà bắt ép mình yêu thượng một người nam nhân. Ít nhất trong lòng Sở Nghệ hiểu được, chính mình tuyệt sẽ không dễ dàng yêu thương bất luận kẻ nào.
“Đợi một chút!” Ý là nói hắn thi còn chưa thi mà đã trực tiếp bị đánh rớt? Quá độc ác đi!
“Nói như vậy ngươi còn không hiểu sao?” Hắn cự tuyệt vô cùng rõ ràng, không thể yêu hoặc là không yêu đều là kết quả giống nhau, trước khi cả hai đều bị tổn thương, vẫn là sớm thu tay thì tốt hơn.
“Biết cái gì!” Ngôn Vũ Hiên khẩu khí thẳng thắn vẫn như trước không thay đổi, “Cái gì gọi là ta không thích hợp với ngươi?”
Hắn đã muốn phát huy tinh thần phối hợp cao độ, Sở Nghệ còn muốn như thế nào nữa?
A, hắn đã hiểu, chẳng lẽ Sở Nghệ không có Tông Chính Đình Tư sẽ bất lực?
Đang lúc Ngôn Vũ Hiên miên man suy nghĩ vẩn vơ, bộ dáng hắn nghiêng nghiêng đầu trông thật buồn cười, khiến cho Sở Nghệ sớm ôm bụng cười cười đến nỗi thắt lưng không đứng thẳng nổi.
“Nét mặt của ngươi…” Rốt cuộc cái đầu nhỏ của Ngôn Vũ Hiên hoạt động như thế nào? Mặc kệ hắn hoành khán thụ khán(nhìn ngang nhìn dọc), trái ngắm phải soi, chính là cảm giác tầm mắt Ngôn Vũ Hiên dường như đặc biệt chú ý bộ vị trọng yếu ở nửa người phía dưới của hắn.
Chậc, tiểu quỷ này cũng không tránh khỏi tưởng tượng quá mức đi, hắn chẳng nhẽ là loại nam nhân dùng nửa thân dưới để cảm nhận tình yêu sao?
“Nếu ngươi là sợ chính mình không thỏa mãn được ta, liền sớm nói đi!”
Ngôn Vũ Hiên đột nhiên bật ra một câu nói, thực khiến cho Sở Nghệ muốn đấm ngực. Đây là chuyện buồn cười nhất, mà trong hai sáu năm qua hắn từng nghe thấy.
“Ngươi là đang cười nhạo ta!” Hắn thấy được.
“Không có.” Ngôn Vũ Hiên là suy nghĩ quá nhiều đi! Hắn bất quá là khẽ nhếch khóe môi lên, đã bị ngộ nhận là đang cười nhạo hắn? Trời đất chứng giám nha, mọi người đều có thể thay hắn làm chứng, bởi vì nụ cười mê người vốn chính là dấu hiệu đặc trưng của hắn.
“Nhưng là nét mặt của ngươi rõ ràng là đang cười nhạo ta!” Gì? Hắn dường như có chút đi lệch chủ đề ban đầu.
Thật nhanh phục hồi lại tinh thần, hắn trước hết thay mình làm cái cổ vũ tâm lý. Trước giả ý quấn quít lấy Sở Nghệ, làm cho Tông Chính Đình Tư cũng không có cơ hội ăn vụng, như vậy tình yêu của tiểu đệ mới có thể bảo đảm.
Đây cũng bất đắc dĩ khi làm ca ca. Ngôn Vũ Hiên bùi ngùi thở dài.
“Vì sao thở dài đâu?” Vĩnh viễn không thiếu được trong người Sở Nghệ là lòng hiếu kỳ.
“Bởi vì ta có phiền não thôi!” Sở Nghệ chắc là không hiểu tâm tình của hắn, Ngôn Vũ Hiên cũng lười không nhìn hắn.
“Ta có thể giúp ngươi sao?” Cái gọi là phiền não của Ngôn Vũ Hiên, nhất định không tránh khỏi có dính dáng đến Ngôn Trọng Phi cùng Tông Chính Đình Tư.
Phút chốc, Ngôn Vũ Hiên nâng lên hai tròng mắt lóng lánh tựa như ánh lửa cháy rực, đã làm Sở Nghệ có chút kinh ngạc, vội vàng rút lui vài bước, để bảo toàn thân thể.
“Ngươi nhất định có thể giúp ta, nhất định…” Ngôn Vũ Hiên tươi cười so với hắn là chỉ có hơn chứ không kém, âm trầm đáng sợ.
Nhưng hắn mới là chủ nhân chân chính của kiểu cười đó đâu! Sở Nghệ âm thầm ở trong lòng phát ra liên tiếp mấy tiếng cười ngay cả ma quỷ đều thấy sợ hãi.
“Thật vậy chăng?” Không phải hắn đem Ngôn Vũ Hiên đẩy hướng cạm bẫy a! Sở Nghệ vội vàng phủi sạch quan hệ, để tránh đến lúc đó lại rước họa vào thân.
“Đúng!” Ngôn Vũ Hiên làm một quyết định kiếp này không kịp hối hận.”cùng ta hẹn hò!” Hắn âm thầm ở sau lưng làm cái thủ thế nói dối nho nhỏ, dù sao Sở Nghệ cũng nhìn không thấy.
“Hẹn hò?”
“Ân, tựa như tình nhân bình thường vậy.” Ngôn Vũ Hiên cố gắng giải thích, tùy tay cầm lấy một đôi đũa bạc.”Liền giống như chiếc đũa này vậy, làm thành một đôi tình nhân, trong đó thiếu một cây đều không được.” Hắn sợ Sở Nghệ quá ngu ngốc, cho nên chọn lấy cái ví dụ đơn giản nhất lại dễ hiểu.
“Chiếc đũa?” Sở Nghệ tự nhiên là phối hợp với Ngôn Vũ Hiên tự cho là đúng, nhưng ai có thể nhìn đến Sở Nghệ sau lưng kia đang nở nụ cười quỷ quyệt, đang chuẩn bị nghênh chiến Ngôn Vũ Hiên người đang nghĩ đến mọi chuyện đều nằm gọn trong lòng bàn tay mình.
Mọi chuyện trong cuộc sống, luôn khó có thể đoán biết trước a!