Trường Nhạc Công Tử

Chương 8 :

Ngày đăng: 00:41 22/04/20


“Tại sao ngươi phải ngủ ở trong này?” Chẳng lẽ Sở Nghệ không thể thông cảm hắn là bệnh nhân, học theo Khổng Dung nhường lê… Không, là nhường giường sao?



“Bởi vì nơi này là ngủ phòng của ta nha!” Cũng không thể muốn hắn nằm tại góc tường hoặc trên hành lang đi!



“Nhưng ta là bệnh nhân nha!” Đáng giận, không nghĩ tới lời nói của Mục đại phu lại chuẩn xác như vậy, thật sự là một kẻ không hơn không kém con quạ đen. Ngôn Vũ Hiên âm thầm mắng Mục đại phu lắm lời.



Đem chén thuốc phải uống sau khi dùng xong bữa tối vụng trộm đổ đi,giờ Ngôn Vũ Hiên lập tức gặp báo ứng, bệnh tình chuyển thành nghiêm trọng.



“Nhưng ngươi đã quên ước định lúc trưa giữa hai ta.” Người không uống thuốc đúng giờ, phải bị xử phạt.



“Ước định nào? Ta không biết.” Đầu của hắn thật sự rất choáng váng, thiên toàn địa chuyển rất đau nha!



“Làm tình.” Đơn giản chỉ một câu liền sáng tỏ, lập tức chấn tỉnh Ngôn Vũ Hiên đang đầu óc choáng váng.



“Không được! Khụ…” Ho khan là biểu hiện của cảm mạo, mà hắn lại chết cũng không ho ra tiếng nào.



Thật sự là, đã tìm không thấy từ ngữ nào có thể hình dung trình độ ngốc của hắn hiện giờ.



“Đây là hậu quả của việc không ngoan ngoãn uống thuốc.” Sở Nghệ đau lòng nói.



“Con mắt của ngươi nhìn thấy ta không uống hết chén thuốc đắng ngắt khó uống kia?” Mắt trái hay là mắt phải?



“Người vụng trộm đổ thuốc đi không phải là ngươi sao?” Hắn quả thật không có nói sai câu nào, Ngôn Vũ Hiên thấy sợ hãi.



“Ta không có…” Thanh âm của hắn nhỏ như muỗi kêu nha.



“Không có?” Sở Nghệ nhướng cao lông hàng lông mày xinh đẹp, hiển nhiên đối lời hắn nói rất hoài nghi.”Cái này là cái gì?” Sở Nghệ từ phía sau lưng xuất ra nhất bộ y phục cao cấp đen thùi do bị nước thuốc nhuộm đen ngòm.



Thấy vật ấy, Ngôn Vũ Hiên biết mình đã hết đường nói dối.



“Thuốc rất đắng!” Lý do này có đủ sức thuyết phục không đây?



“Thuốc đắng dã tật.” Sở Nghệ thật không hiểu nên làm thế nào cho phải, hắn cũng không thể đem nước thuốc đắng ngắt biến thành ngọt đồ để uống đi!



“Những lời này không thể thuyết phục ta.” Hắn ghét kiểu lời vàng ngọc như thuốc đắng dã tật này, chẳng lẽ thuốc cảm mạo sẽ không thể ngọt giống kẹo sao?



“Ngoan ngoãn uống hết đi.” Sở Nghệ đã sớm phân phó gã sai vặt đun thêm một chút nước thuốc, để ngừa Ngôn Vũ Hiên giở tật xấu không chịu uống.



Xem đi! Hiện tại là lúc dùng đến nó.



“Mẹ nó, ta chính là không uống!” Do khẩn trương quá độ, dạ dày hắn lại bắt đầu quặn đau.



“Chẳng lẽ muốn ta đút  ngươi uống thuốc sao?” Nếu Ngôn Vũ Hiên không thèm để ý lời hắn nói, hắn là rất thích ý.



“Ai muốn ngươi đút chứ!”



Biểu tình Ngôn Vũ Hiên có vẻ tâm không cam lòng không nguyện, oán hận một tay tiếp được chén thuốc Sở Nghệ đang cầm trong tay.



“Ta mà chết, liền biến thành lệ quỷ tới tìm ngươi!” Ai bảo Sở Nghệ muốn buộc hắn uống bát đắng kinh người này.



“Ta chờ ngươi.” Không quản Ngôn Vũ Hiên tung ra lời này là vì tức giận hoặc có hàm ý khác, Sở Nghệ vẫn là mặt không đổi sắc, vẫn một mực bày ra vẻ mặt tuyệt không cho kháng cự.



“Ừ… Uống thì uống!” Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể chỉ vì một chén thuốc đắng này mà đối Sở Nghệ cúi đầu.



“Không phải muốn uống sao?” Thấy Ngôn Vũ Hiên đột nhiên dừng động tác lại, tay đột nhiên dừng giữa không trung, Sở Nghệ thật muốn thay hắn kêu mệt.



“Như thế này lại uống.” Hắn cũng không phải ngu ngốc, có thể kéo dài thời gian đương nhiên liền tận lực kéo dài.


“Sợ cái gì, hắn đang ngủ.” Gã sai vặt chỉ chỉ hướng cánh cửa hẳn là còn đang trong giấc mộng Ngôn Vũ Hiên, lại không nghĩ rằng hắn chính cách một cánh cửa đang nghe lén mọi chuyện.



“Công tử hứng thú khi nào có thể sửa được chứ?” Sở Nghệ thích trêu hoa ghẹo nguyệt là điều người người đều biết, nhưng mọi người lại không nghĩ tới hắn lại có thể  sủng hạnh một người nam nhân.



Ngôn Vũ Hiên đại khái còn không hiểu được trên đường cái mọi người tung lời đồn về chuyện Sở Nghệ sủng ái  hắn như thế nào, lời đồn đãi này sớm khiến cho không ít nữ nhân oán giận.



“Không hiểu được.” Gã sai vặt lắc đầu, hắn giương mắt nhìn lên, lại thấy sắc mặt tỳ nữ tái nhợt như tờ giấy, bộ dạng run rẩy như nhìn thấy quỷ.



“Ngươi, ngươi là làm sao vậy?” Đừng có dọa hắn nha! Phía sau hắn có ma sao? Nếu không nàng làm sao lại run rẩy như thế?



“Sau, phía sau ngươi…” Tỳ nữ giơ lên ngón tay run run, nhìn đến là sắc mặt Ngôn Vũ Hiên xanh mét.



Đó là tức giận, là phát hỏa, người sáng suốt nhìn thấy vậy nên sớm bỏ chạy mới đúng, bất đắc dĩ hai chân của nàng lại giống như mọc rễ vậy làm sao cũng chạy không được.



“Phía sau?” Gã sai vặt đang buồn bực, quay đầu nhìn ra sau, cả người cũng là sợ tới mức hồn phi phách tán. Bạch một tiếng gã ngã ngồi xuống đất.



“Hắn ở đâu?” Cố nén đau đớn phía nửa người dưới Ngôn Vũ Hiên lạnh lùng hỏi.



“Ai, ai a?” bọn họ thân là hạ nhân, thế này mới hiểu được họa là từ miệng mà ra là như thế nào.



“Sở Nghệ!” Ngôn Vũ Hiên từ trong kẽ răng bài trừ này một cái tên hắn hận thấu xương.



“Công tử? Người…” Ánh mắt hai người kích động nhìn chung quanh, không dám cùng ánh mắt sắc bén của Ngôn Vũ Hiên giao nhau.



“Không nói?” Ngôn Vũ Hiên không nói nữa căm tức nhìn gã sai vặt ngã ngồi bệt dưới đất, sau đó đưa tay nắm cổ áo gã sai vặt nhấc lên. Ngay cả khi cố hết sức, hắn vẫn cố gắng nhấc lên thật cao.”Ngươi có biết kết cục của việc tận trung ngu ngốc không?”



Nhìn đáy mắt của gã sai vặt, Ngôn Vũ Hiên trên mặt nổi lên ý cười vô cùng lạnh lẽo đến đáng sợ.



“Không, không biết.” Nếu là hắn nói ra chỗ Sở Nghệ đang ở, kết cục xác định chắc chắn là mất mạng nha!



“Còn không nói sao?” Ngôn Vũ Hiên lạnh lùng cười, hai tay bỗng nhiên nắm chặt cổ gã sai vặt, đem hắn đẩy dựa trên vách tường.



“Không nói chính là chết, bất quá nói ra, ta cam đoan ngươi có thể an toàn không một chút tổn hại.” Giả như tiểu tử này lại chần chừ, hắn Ngôn Vũ Hiên sẽ không tốt bụng nhẫn nại cùng hắn chơi đùa.



“Nói… nô tài nói là được.” Gã sai vặt bị nhấc đến chân không chạm thở khó nhọc, một đôi đồng tử mở to như mắt cá vàng bên trong tràn ngập tơ máu.”Công tử người đang ở chỗ của Tuyết Nhạn cô nương.”



Ngôn Vũ Hiên vừa buông tay, hắn rốt cục cũng hít thở được tới làn không khí mới mẻ.



“Mang ta đi.” Ngôn Vũ Hiên lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống gã sai vặt nói.



Nghe vậy, gã sai vặt mặt nhăn nhúm thành một khối, thống khổ quay về phía Ngôn Vũ Hiên cầu tình.”Không được a! Công tử vừa thấy tiểu nhân mang ngài tới đó…”



Chỉ thấy Ngôn Vũ Hiên phút chốc cầm lấy chén trà tỳ nữ đặt ở trên bàn, dùng sức đập lên trên tường.



Nháy mắt,bàn tay Ngôn Vũ Hiên chưa kịp rút về bị mảnh nhỏ cứa tạo thành vết thương, hơn nữa trong tay y còn nắm chặt một mảnh mảnh nhỏ, khiến cho máu tươi không ngừng từ miệng vết thương chảy xuống.



Nhưng hắn vẫn chưa cảm nhận được đau đớn ập tới, loáng thoáng, Ngôn Vũ Hiên cảm giác được trái tim mình giống như bị thứ gì đó thít chặt vô cùng khó chịu.



Trong cổ họng, phát ra thanh âm khàn khán.



“Đi hay không đi đây?” Ngôn Vũ Hiên lấy mảnh nhỏ sắc bén làm vũ khí áp chế, mắt thấy sắp đâm thủng yết hầu run run của gã sai vặt.



“Đi, tiểu nhân liền mang ngài đi.” Gã sai vặt gật đầu thật mạnh.



Cho dù muốn mang Ngôn Vũ Hiên đi gặp Diêm vương hắn cũng nguyện ý, ai bảo tính mạng của hắn toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay Ngôn Vũ Hiên, hắn không thể không nghe lời nha!



Bên ngoài sắc trời dần dần chuyển thành âm u, mây đen bắt đầu kéo đến dày đặc…