Truy Tìm Bức Tranh Thánh

Chương 24 :

Ngày đăng: 15:14 19/04/20


Hắn đẩy cánh cửa, chậm rãi bước lên lối vào trong bóng tối dày đặc. Khi đến góc nhà, hắn lần tìm viên đá thứ ba bên trái. Xác định được đúng đó là viên đá nơi thường cất chiếc chìa khóa dự bị, hắn đẩy nó sang bên và mò tìm trong đất. May quá, chiếc chìa khóa vẫn y nguyên chỗ cũ. Như một tên trộm hắn tra nhẹ chìa vào ổ khóa rồi khép cánh cửa lại và rón rén đi vào sảnh, bật đèn và bắt đầu leo lên cầu thang. Lên đến tầng trên, hắn tắt đèn phòng lớn, vặn quả đẩm cửa phòng ngủ và đẩy cánh cửa. Vừa bước vào phòng bỗng một cánh tay xiết chặt lấy cổ họng và quật hắn xuống đất bằng một sức mạnh ghê gớm. Hắn cảm thấy một cái đầu gối ấn mạnh trên lưng và một cánh tay bị bẻ quặt ra sau lưng thế Nelson. Hắn nằm sấp úp mặt xuống sàn nhà không cựa quậy được, ngay cả thở cũng rất khó khăn. Đèn bật sáng trưng và vật đầu tiên mà Adam nhìn thấy là viên đại tá. Hắn van xin:



- Đại úy Scott, đừng giết tôi, đừng giết tôi.



Adam lạnh lùng nói:



- Tao không có ý định đó đâu, ngài Tomkins ạ. Nhưng trước hết lúc này ông chủ đáng kính của mày đang ở đâu?



Adam tiếp tục ấn mạnh đầu gối vào giữa lưng viên đại tá và bẻ ngược cánh tay lên thêm chút nữa cho đên khi hắn la lên the thé:



- Sau khi biết là cô gái sẽ không về nhà nữa ông ta đã trở về Sứ quán.



- Đúng như ta đã dự định.



Adam nói nhưng không nới lỏng tay trong khi anh nói rõ cho viên đại tá nghe những việc hắn cần phải làm.



- Nhưng không thể thế được. Tôi muốn nói là nói ông ấy nhất định phải chú... á... Viên đại tá cảm thấy tay hắn bị quặt ra sau lưng cao hơn.



Adam nói:



- Mày có thể tiến hành toàn bộ thao tác đó trong vòng không đến mười phút mà hắn thì chẳng cần biết gì hết. Tuy nhiên tao thấy sẽ công bằng là mày đáng được thưởng nếu cố gắng.



- Cảm ơn ông.



Viên đại tá xun xoe nói:



- Nếu mày đem đến đây vật tao yêu cầu và làm theo lời chỉ dẫn đến nơi đến chốn thì để đổi công mày sẽ được trả lại hộ chiếu, bằng lái xe, giấy tờ, ví và sự bảo đảm sẽ không bị xử tội phản bội. Nhưng mặt khác, nếu đến chín giờ ba mươi ngày mai mày không quay lại vơi thứ tao yêu cầu thì trong vòng ba mươi phút tất cả các giấy tờ trên sẽ được đặt trước bàn ông Lawrence Pemberton ở Bộ Ngoại giao cùng với báo cáo về các nguồn thu nhập khác mà mày không báo cáo với ngành thuế.



- Xin ông đừng làm điều đó, thưa đại úy Scott.



Adam nói:



- Khi chuông đồng hồ điểm mười giờ.



Viên đại tá mếu máo:



- Nhưng thưa ông đại úy, mong ông hãy nghĩ lại, lúc đó điều gì sẽ xảy ra với tôi?



Adam nói:



- Tao đã xem xét việc này rồi, và đã rút ra hai kết luận.



- Như thế nào, thưa ông đại úy Scott?



Adam không hề nới lỏng tay ra, nói:



- Hiện nay tội gián điệp có thể bị kết án tù từ mười tám đến bốn hai năm tùy theo ý Thánh Thượng, vậy với hạnh kiểm tốt mày có thể được ra tù trước khi thể kỷ này kết thúc, vừa kịp để đến nhận điện mừng của Nữ hoàng. Trông viên đại tá có vẻ hoảng.



Hắn lắp bắp:



- Còn điều thứ hai?



- Ồ, rất đơn giản là nếu mày thông báo co Romanov biết chuyện viếng thăm ban đêm của tao thì để trả công, hắn sẽ bố trí cho mày sống những ngày còn lại trong một ngôi nhà nhỏ thuộc một khu ngoại ô không lấy gì đáng ao ước lắm. Bởi vì, ngài Tomkins thân mến của tôi ạ, ngài cũng biết rõ ngài chỉ là một tên gián điệp cỡ rất nhỏ. Tao cũng không chắc nếu bản thân mình vứt lại với hai sự lựa chọn đó thì sẽ cảm thấy cái nào là rùng rợn hơn. - Tôi sẽ làm việc đó cho ông, thưa đại úy Scott, ông có thể tin cậy ở tôi.



- Tao có thể tin mày, Tomkins. Bởi vì nếu mày cho Romanov biết dù một bí mật nhỏ nào của chúng ta, mày sẽ bị bắt ngay trong vòng ít phút. May lắm thì mày chỉ có thể tìm cách tẩu thoát bằng cách chạy đên hãng hàng không. Nhưng tao đã kiểm tra rồi, không có chuyến nào trước xẩm tối ngày mai.



- Tôi sẽ chuyển nó cho ông lúc chín giờ ba mươi ngày mai đúng giờ quy định. Ông có thể tin điều đó. Nhưng lạy Chúa, ông hãy sẵn sàng cho tôi chuộc tội. Adam nói: - Tao sẽ làm như hứa cũng như trả tất cả giấy tờ cho mày, Tomkins ạ. Adam đỡ viên đại tá từ từ đứng dậy và đẩy hắn về phía cầu thang. Anh bật đèn rồi ấn hắn đi xuống cầu thang cho đến khi họ tiến đến cửa trước. Adam nói:



- Chìa khóa đâu?



Nhưng ông đã lấy hết chìa khóa của tôi rồi, thưa đại úy Scott.



- Chìa khóa xe cơ, mày ngu thế?



Viên đại tá nói:



- Nhưng thưa ông đây là xe thuê.



Adam nói:



- Tao sẽ thuê xe mày.



- Nhưng thưa ông làm thế nào tôi trờ về London kịp giờ được ạ?



- Tao không biết, nhưng mày vẫn còn có cả đêm để đi bằng phương tiện nào đó. Thậm chí mày có thể đi bộ vẫn còn kịp. Chìa khóa đâu?




- Rốt cuộc đằng nào hắn cũng không thể sống sót lâu hơn nữa một khi bọn chúng phát hiện lúc ở trên cầu anh đã đánh tráo để đưa lại nguyên bản cho người Nga trong khi Romanov lại biếu anh phiên bản.



Adam nói một cách vô tư:



- Từ lúc ấy đến giờ người ta không nghe tin gì về hắn nữa. Và tất cả các nguồn tin của chúng ta đều cho hay là sếp Yuri sắp bị thay thế bởi một người nào đó cũng có tên là Yuri.



- Mười bốn nghìn - Người rao giá nói, mắt anh dừng lại vẫn trước quý ông ngồi ở phía trước.



- Khi anh đưa ra các hồ sơ chứng minh cha anh không phải là người đã chuyển lén thuốc độc vào xà lim cho Goering thì ra sao?



- Adam nói:



- Sau khi có những tài liệu do chính Nga xác nhận, Lewrence đã chính thức đến thăm viên đại tá trung đoàn trưởng và cung cấp cho ông ta những bằng chứng thuyết phục.



Robin nói:



- Phản ứng của họ ra sao?



- Người ta sắp tổ chức lễ tưởng niệm cha anh và giao nhiệm vụ cho một tay tên là Ward vẽ chân dung cha anh treo ở nhà ăn trung đoàn. Mẹ anh được mời đến cắt băng khánh thành trong sự hiện diện của tất cả các sỹ quan đã từng phục vụ với cha anh.



Người rao giá nói và nhấc chiếc búa nhỏ lên vài phân:



- Vậy là mười bốn nghìn cho lần đặt giá thứ nhất.



Robin nói:



- Chắc là mẹ anh sung sướng đến ngây ngất ấy nhỉ.



Adam nói:



- Mẹ anh không cầm được nước mắt. Bà ấy chỉ nói được: "Mẹ mong cho cha có thể sống lại để tháy cảnh này". Thật mỉa mai. Giá như cha anh cứ bóc bức thư ấy ra.



Người rao giá nói, lần này thì khua tít chiếc búa nhỏ lên:



- Mười bốn nghìn cho lần đặt giá thứ hai.



- Em có muốn dự bữa tiệc trưa trong buổi lễ kỷ niệm ở nhà hàng Ritz không? - Adam nói, anh sung sướng vì cuộc đấu giá diễn ra suôn sẻ.



- Không, cảm ơn.



Adam nhìn người bạn gái đồng cam cộng khổ với mình một cách ngạc nhiên.



- Sẽ không vui lắm nếu mỗi lần hỏi anh câu gì, em chỉ được trả lời bằng bản thông báo vắn tắt của Văn phòng Bộ Ngoại giao thôi.



Adam có vẻ ngượng ngập, anh nói:



- Anh xin lỗi.



Robin nói:



- Như vậy là không công bằng. Bây giờ anh đang trong cuộc, cho nên không dễ dàng gì. Vậy chắc là em sẽ phải chết xuống mồ mà vẫn không biết rõ hiệp ước nào đã giấu ở bên trong bức tranh Thánh ấy.



Adam ngoảnh mặt đi không nhìn vào cô gái đã từng cứu sống mình.



- Hay là em sẽ tìm ra sự thật vào năm 1996, khi hồ sơ văn phòng được công bố?



Adam từ từ quay lại nhìn vào mặt cô:



- Alas...



Anh vừa bắt đầu nói thì chiếc búa của người rao giá đập xuống bàn nghe đánh thịch. Cả hai người đều ngẩng lên.



- Bức tranh đã được bán cho quý ông ở phía trước với giá mười bốn nghìn bảng Anh.



- Một cái giá không đến nỗi tệ lắm.



Adam mỉm cười nói. Robin khẽ đáp:



- Theo em đó là một giá hời.



Adam quay lại cô cười giễu cợt.



- Rốt cuộc thì - cô nói thầm - anh hãy tưởng tượng xem, cái bang thứ bốn mươi chín ấy cũng có thể được đem bán nếu nó rơi vào nhà bán đấu giá đấy.