Truy Tìm Ký Ức

Chương 11 : Người Tôi Yêu Thương

Ngày đăng: 16:16 19/04/20


Vừa đi lên cầu thang, Châu Tiểu Triện liền nhìn thấy Hàn Trầm đứng cạnh bờ tường hút thuốc.



Đối với vị đại thần này, Châu Tiểu Triện có chút e dè, nhưng trong lòng vẫn hết sức kính nể. Cậu ta không còn thái độ tùy ý như đối với Bạch Cẩm Hi, mà nghiêm chỉnh chạy đến trước mặt, đưa tài liệu cho anh: “Cảnh sát Hàn, đây là tư liệu của bốn đối tượng tình nghi mới bổ sung.”



Hàn Trầm nhận tập tài liệu: “Ừm.”



Nói xong, anh liền quay người đi vào phòng. Châu Tiểu Triện ngẫm nghĩ, lại mở miệng: “Cảnh sát Hàn…”



Hàn Trầm ngoảnh đầu nhìn cậu ta.



“Lão đại của chúng tôi tuy tính hơi thô lỗ một chút nhưng về bản chất là rất tốt, lại có năng lực. Thật ra, chị ấy luôn sùng bái anh, mong anh hãy khoan dung với chị ấy.”



Hàn Trầm không nói một lời, đẩy cửa đi vào phòng. Cuối cùng cũng thành công trong việc giúp lão đại “vuốt đuôi” vị thần thám danh tiếng lẫy lừng, Châu Tiểu Triện rời đi với tâm trạng vui vẻ.



Vừa đẩy cửa, Hàn Trầm liền nhìn thấy một hình bóng cao lớn đứng cạnh bàn làm việc của Bạch Cẩm Hi, đang cúi thấp người. Ánh nắng hắt lên thân thể bọn họ, anh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của Từ Tư Bạch đang ghé sát mặt cô gái.



Bây giờ là giờ nghỉ trưa, không ngờ lại có người đi vào phòng nên khi nghe thấy tiếng động, Từ Tư Bạch lập tức quay đầu.



Bốn mắt chạm nhau.



Hàn Trầm bình thản đi về vị trí của mình, đặt tập hồ sơ lên bàn.



Văn phòng không lớn, bàn làm việc của hai người chỉ cách hơn một mét. Từ Tư Bạch liếc qua Hàn Trầm, chậm rãi đứng thẳng người, gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ.



Hàn Trầm cúi xuống xem tài liệu, coi người đàn ông trước mặt như không tồn tại.



“Hu hu…” Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ quặc trong phòng.



Hai người đàn ông đồng thời quay sang Bạch Cẩm Hi, nơi phát ra tiếng khóc. Trên gương mặt trắng ngần của cô, hàng lông mày đen nhíu chặt, thần sắc có chút bi thương. Giây tiếp theo, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống.



Thần sắc Từ Tư Bạch có chút biến đổi, anh cúi xuống nhìn Bạch Cẩm Hi chăm chú.Nhưng vừa định giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, anh liền nghe một giọng nói nhàn nhạt truyền tới: “Người ta đã khóc thế kia, anh còn hôn được sao?”



Từ Tư Bạch liền dừng động tác, nhướng mày nhìn đối phương. Nhưng Hàn Trầm vẫn cúi đầu đọc báo, sắc mặt bình thản, phảng phất không thấy chuyện đang diễn ra.



Cuối cùng, Từ Tư Bạch vẫn giơ tay lau nước mắt cho Bạch Cẩm Hi. Dù đang trong mơ nhưng dường như cô vẫn cảm thấy sự vỗ về từ thế giới bên ngoài. Cô lẩm bẩm câu gì đó, chân mày giãn ra, nước mắt ngừng rơi.



Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, Châu Tiển Triện đi vào.



Bắt gặp cảnh lão đại ngủ say sưa, trong khi hai người đàn ông một đứng một ngồi, âm thầm đối mắt, cậu ta cảm thấy hơi kỳ quặc nhưng cũng chẳng suy nghĩ sâu hơn mà mỉm cười chào hỏi Từ Tư Bạch rồi đặt một tập tài liệu lên bàn Hàn Trầm: “Cảnh sát Hàn, còn một hồ sơ nữa.”



Từ Tư Bạch xách cặp lồng cơm đi ra ngoài. Đến cửa, anh đột nhiên dừng bước, mở miệng gọi: “Tiểu Triện!”



“Vâng.” Châu Tiểu Triện quay sang anh.



“Hãy chăm sóc tốt lão đại của các cậu.” Từ Tư Bạch điềm nhiên nói: “Đừng để bất cứ người nào… bắt nạt cô ấy.”



Châu Tiểu Triện ngây ra, Hàn Trầm cũng nhướng mày nhìn anh.



Châu Tiểu Triện lén liếc qua Hàn Trầm, nghĩ bụng: Ai có thể bắt nạt lão đại chứ? Có lẽ, người duy nhất bắt nạt chị ấy chính là vị này. Bác sĩ Từ ghen rồi, ghen rồi kìa!




“Khi nào tìm ra nghi phạm, hãy thông báo với tôi.” Nói xong, Hàn Trầm liền đi khỏi văn phòng.



Bạch Cẩm Hi im lặng dõi theo bóng lưng anh.



***



Sau khi Hàn Trầm rời khỏi đồn cảnh sát Quan Hồ, Bạch Cẩm Hi và các đồng nghiệp lập tức triển khai cuộc điều tra theo cách anh chỉ dẫn. Còn anh gọi taxi, quay về khách sạn.



Nơi anh ở là khách sạn nằm bên bờ sông, hoàn cảnh trang nhã, sạch sẽ và dễ chịu. Hàn Trầm vào phòng, tháo giày, cởi hai cúc áo sơ mi, đi đến bàn, lấy lọ thuốc giảm đau từ ngăn kéo, đổ ra hai viên, bỏ vào miệng rồi nuốt xuống cổ họng.



Sau đó, anh đi đến trước bức tường kính, ngồi xuống chiếc sofa đơn, lặng lẽ dõi mắt về phương xa. Chợt nhớ ra điều gì, anh thò tay vào túi quần mò máy di động.



Lúc anh thảo luận với Bạch Cẩm Hi, điện thoại không ngừng rung rung. Bây giờ bỏ ra xem mới thấy màn hình xuất hiện một đống cuộc gọi nhỡ.



Cuộc đầu tiên là từ đội trưởng đội hình sự Công an tỉnh Tần Văn Lang. Anh liền bấm nút gọi lại.



“Hàn Trầm, cậu đã chơi đủ chưa? Kỳ nghỉ của cậu chỉ còn mấy ngày nữa thôi đấy.” Giọng nói nghiêm nghị của đội trưởng Tần để lộ ý cười sảng khoái: “Mau về đi, cả đống vụ án đang đợi cậu kia kìa.”



“Vâng.” Hàn Trầm rút một điếu thuốc ngậm vào miệng: “Tôi sẽ quay về đúng thời gian đã định.”



Đội trưởng Tần dặn dò vài câu, cuối cùng không quên nhắc Hàn Trầm: “Nhớ mang ít đặc sản của thành phố Giang về đấy.”



Hàn Trầm hàm hồ đáp một tiếng rồi cúp máy.



Mười mấy cuộc điện thoại khác là do một người gọi. Ngoài ra, màn hình còn hiện bảy tám tin nhắn, Hàn Trầm xem một lượt, sau đó xóa hết tin nhắn và ghi chép cuộc gọi. Cuối cùng, anh ném di động lên giường, tựa vào thành ghế, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.



Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đầu tựa vào thành ghế bất động, hai tay đặt lên tay vịn, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay từ từ đốt cháy.



Cho đến khi mẩu thuốc cháy hết, đốm lửa nhỏ chạm vào đầu ngón tay, cảm giác đau rát khiến Hàn Trầm giật mình tỉnh giấc. Anh ném mẩu thuốc vào gạt tàn rồi ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ.



Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, dòng sông như dải lụa mờ mờ, uốn lượn quanh thành phố đèn đóm rực rỡ.



Anh ngước nhìn bầu trời, thở một hơi dài.



***



Đằng đông lộ vệt trắng bạc. Mặt trời dần lên cao, một ngày mới lại bắt đầu. Thành phố Giang vẫn nóng bức, chật chội và bận rộn như thường lệ. Hai vụ án hiếp dâm xảy ra ở một khu vực trong thành phố chỉ tựa như muối bỏ bể, không hề nổi sóng, thậm chí không được nhiều người biết tới.



Chớp mắt lại hai ngày trôi qua. Hôm nay là thứ Bảy, đúng một tuần sau khi xảy ra vụ án đầu tiên mà nạn nhân là Mã Tiểu Phi.



Mấy hôm nay, Bạch Cẩm Hi và các đồng nghiệp bận tối mắt tối mũi. Bọn họ kiểm tra tất cả camera theo dõi trên những tuyến đường hai nạn nhân và tội phạm đi qua, đồng thời tiến hành suy đoán, tính toán và loại trừ. Dù Bạch Cẩm Hi là người mù địa lý nhưng Châu Tiểu Triện và những người cảnh sát hình sự khác đều bình thường nên công việc tiến triển thuận lợi.



Trong khoảng thời gian này, Hàn Trầm không đến văn phòng. Thỉnh thoảng, Bạch Cẩm Hi nghe công an khu vực nói, nhìn thấy thần thám Hàn xuất hiện ở khu dân nghèo và khu “đèn đỏ” ở phía Đông thành phố. Không ai biết anh đang làm gì. Tuy nghi hoặc nhưng Bạch Cẩm Hi tạm gác thắc mắc sang một bên, tập trung vào vụ án.



Cho đến tầm chiều tối thứ Bảy, ông trời không phụ người có lòng. Một người đàn ông trẻ tuổi, ngày càng thường xuyên xuất hiện trong ống kính camera theo dõi.



Đối tượng tình nghi lớn nhất của vụ án cuối cùng cũng lộ diện.