Truy Tìm Ký Ức
Chương 16 : Rung Động Trong Nháy Mắt - P2
Ngày đăng: 16:16 19/04/20
Lúc năm giờ chiều, người cảnh sát hình sự tên Tiểu Tề ngồi trong xe giám sát, vừa gặm bánh mỳ vừa dán mắt vào màn hình theo dõi Trần Ly Giang.
“Này, không có gì bất thường đấy chứ?” Một đồng nghiệp nhảy lên xe, vỗ vai anh ta.
Tiểu Tề nuốt miếng bánh: “Không. Vừa rồi Tăng Phương Bình đến tìm đối tượng nói chuyện một lúc. Sau đó, hai người lại vào dây chuyền sản xuất rồi.”
Đồng nghiệp ngồi xuống cạnh Tiểu Tề: “Tiểu Bạch vừa gọi điện, nói Tăng Phương Bình nhiều khả năng là thủ phạm của vụ án thứ ba. Bây giờ, cô ấy đi chùa An Bảo tìm manh mối. Chúng ta phải theo dõi sát hai đối tượng này. Nếu Tăng Phương Bình biết mình để lại dấu chân mà nói với Trần Ly Giang, thì sẽ rút dây động rừng mất.”
Tiểu Tề lau miệng: “Chắc không có vấn đề gì đâu. Anh xem đi, bọn họ vẫn đang làm việc bình thường đấy thôi. Hơn nữa, chúng ta cũng không rời mắt khỏi bọn họ còn gì.”
Quả nhiên khoảng thời gian tiếp theo, nhà xưởng vô cùng yên bình. Chỉ là camera theo dõi bên trong nhà xưởng có hạn, không thể thu mọi hình ảnh hai đối tượng tình nghi từng giây từng phút. Tuy nhiên, trong quá trình làm việc, họ cũng thường xuất hiện trước ống kính camera.
Năm giờ rưỡi. Tiểu Tề tựa vào thành ghế, nhìn chằm chằm màn hình. Anh ta đột nhiên ngồi thẳng người: “Xảy ra sự cố rồi!” Đồng nghiệp ngoảnh đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trên màn hình, một người công nhân trẻ tuổi không biết nguyên nhân vì sao, bị kẹt áo vào cỗ máy đang hoạt động, sau đó cả người bị kéo vào máy cắt. Anh ta lại ở một góc khuất nên dù hoảng sợ há miệng kêu cứu, có lẽ do tiếng ồn quá lớn nên nhất thời không ai xuất hiện.
“Mau đi cứu người!” Đồng nghiệp mở cửa thùng xe nhảy xuống, Tiểu Tề vội bám theo sau.
Tất cả chỉ xảy ra trong mấy phút đồng hồ. Hai người cảnh sát chạy vào nhà xưởng, quả nhiên chỉ nghe thấy tiếng máy móc ầm ầm, che lấp tiếng kêu cứu của người công nhân gặp nạn. Hai cảnh sát chạy nhanh đến góc khuất, một người chạy đi tắt cỗ máy, một người kéo công nhân đó ra ngoài. Sự xuất hiện của họ cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của đám công nhân, ai nấy đều hốt hoảng vây quanh, hợp sức cứu người công nhân đó.
“Không đúng, Tiểu Tề.” Người đồng nghiệp quan sát máy cắt: “Lưỡi dao bị tháo mất rồi.”
Tiểu Tề giật mình, hai người đảo mắt xung quanh, nhưng Trần Ly Giang và Tăng Phương Bình đã mất dạng.
***
“Bỏ trốn rồi sao?” Bạch Cẩm Hi nắm chặt điện thoại, quay sang Hàn Trầm ở bên cạnh: “Lập tức báo cho chi cục, xin chi viện, phong tỏa cả khu vực đó. Lần này nhất định không được để bọn họ chạy thoát. Bây giờ bọn họ lâm vào đường cùng, bảo mọi người chú ý an toàn.”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Cẩm Hi nhìn chằm chằm con đường phía trước. Bọn họ vừa từ chùa Bảo An trở về, đã gần đến khu phố cổ với những con đường nhỏ và ngõ hẻm đan xen chằng chịt.
Hàn Trầm lái xe. Châu Tiểu Triện ngồi ở ghế sau, tinh mắt phát hiện: “Lão đại, ở kia có xe mô tô kìa!”
Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi cùng ngoảnh đầu, bên ngoài cửa hàng sửa xe ở đầu ngõ dựng hai chiếc xe mô tô.
Trong ngõ hẻm, đi xe máy nhanh và thuận tiện hơn ô tô gấp nhiều lần.
Hàn Trầm lập tức dừng lại ở cửa tiệm sửa xe. Bạch Cẩm Hi nhanh chóng nhảy xuống, bước một chân qua yên xe máy, lấy chiếc mũ bảo hiểm treo ở đó đội lên đầu rồi rút thẻ cảnh sát đưa cho ông chủ vừa chạy tới: “Chúng tôi mượn xe bắt tội phạm. Lát nữa sẽ mang trả lại cho anh!”
Nhìn thấy xe cảnh sát đỗ ở cửa, ông chủ và thợ sửa không dám nói câu gì, vội vàng cầm chìa khóa cho bọn họ.
Châu Tiểu Triện cũng nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, còn Hàn Trầm rút găng tay ra đeo, định nhảy lên chiếc xe máy còn lại. Nào ngờ, nhân viên sửa xe tiến lại gần: “Đồng chí cảnh sát, chiếc xe này vẫn chưa sửa xong.” Hàn Trầm nổ máy nhưng xe không có phản ứng. Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạch Cẩm Hi đã khởi động, còn Châu Tiểu Triện đang bám vào thắt lưng cô, chuẩn bị leo lên.
Hàn Trầm liền nhảy ra khỏi chiếc mô tô có vấn đề, đi đến đằng sau Châu Tiểu Triện, kéo anh ta xuống xe.
Châu Tiểu Triện ngỡ ngàng: “Thần thám Hàn, tại sao anh lại kéo tôi?”
Hàn Trầm đội mũ bảo hiểm, ngồi lên mô tô: “Xe kia bị hỏng rồi, cậu nghĩ cách khác đi!”
“Hả?”
Bạch Cẩm Hi nổ máy, đồng thời vạch tuyến đường đi trong đầu. Bởi vì tập trung lại đội mũ bảo hiểm nên cô không để ý đến động tĩnh phía sau. Nhưng tính toán một hồi, sơ đồ tuyến đường vẫn cứ như mạng nhện hỗn loạn trong bộ não của cô. Cuối cùng, Bạch Cẩm Hi quyết định bỏ cuộc, tiếp tục dựa dẫm vào Châu Tiểu Triện ngồi ở đằng sau.
Cảm giác yên xe lún xuống, chứng tỏ người đã ngồi yên vị, cô không do dự lập tức nhấn ga, chiếc mô tô phóng vút đi như bay.
Châu Tiểu Triện đứng ngây ra ở đó. Một nhân viên sửa xe nhiệt tình dắt chiếc xe đạp ra ngoài: “Đồng chí cảnh sát, anh xem cái này có được không?”
Châu Tiểu Triện nghiến răng, leo lên xe đạp. Cậu ta nghĩ bụng: Không sao, mình còn đôi chân có thể “chiến đấu”.
***
Bạch Cẩm Hi lái mô tô một lúc mới phát hiện người ở đằng sau đặc biệt yên tĩnh, cũng không ôm eo cô. Bởi vì hai mũ bảo hiểm thỉnh thoảng chạm vào nhau, cô mới cảm nhận được sự tồn tại của người này.
Hừm, hôm nay Châu Tiểu Triện làm sao vậy?
Bạch Cẩm Hi lên tiếng: “Không ôm eo tôi, cậu muốn bị rơi xuống đấy à? Mau nhìn giúp tôi, tiếp theo nên rẽ trái hay rẽ phải?”
Người ngồi sau im lặng vài giây. Bạch Cẩm Hi đột nhiên cảm thấy một thân hình ấm nóng từ từ áp sát, như bao vây người cô.
Tiếp theo, đôi bàn tay đeo găng màu đen, từ phía sau vòng ra đằng trước, nhưng không ôm eo Bạch Cẩm Hi, mà để sát vào tay cô, cùng cầm tay nắm ở đầu xe.
“Cô biết đường à?”
Bạch Cẩm Hi bị chọc trúng chỗ hiểm trong giây lát: “Không.”
Mô tô chuyển bánh, Bạch Cẩm Hi giữ chặt tay nắm, len lén liếc người ở đằng sau. Lần này, anh không cầm lái cho cô, tất nhiên cũng không ôm eo cô. Không biết anh chống tay ở chỗ nào, thân thể thậm chí cách cô một đoạn, nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ người anh.
Đi một đoạn, Bạch Cẩm Hi lên tiếng: “Hay là chúng ta lái thẳng về đồn đi. Dù sao cũng đã mượn rồi, bây giờ hay lát nữa mang trả bọn họ cũng thế thôi. Chúng ta về đồn trước, lúc về nhà tôi sẽ đem trả, đằng nào cũng thuận đường.”
“Ừ.” Anh đáp, hơi thở phả vào cổ, khiến toàn thân Bạch Cẩm Hi hơi tê tê.
Cô quay đi chỗ khác, tiếp tục lái xe về Đồn cảnh sát.
Sau đó, Hàn Trầm đột nhiên đưa tay về đằng trước, cầm hai tay nắm cùng Bạch Cẩm Hi. Lần này anh không đeo găng, cũng chẳng đội mũ bảo hiểm, thân thể áp sát, hơi thở mơn man bên cổ cô.
“Buông ra đi!” Anh nói nhỏ hai từ bên tai Bạch Cẩm Hi.
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn nghe lời.
Buổi tối yên tĩnh, ngọn gió mát rượi thổi qua. Rời khỏi khu phố cổ, phía trước là một cây cầu, dòng nước dưới chân cầu lững lờ, phản chiếu ánh đèn ở hai bên bờ, màu sắc ấm áp.
Đi tiếp một đoạn là con đường rợp bóng cây xanh. Bên đường có trường học, trên sân bóng rổ vẫn có người chơi bóng; gần đó là trung tâm thương mại đèn đóm sáng trưng. Dưới lòng đường, người và xe cộ đi lại thưa thớt, tiếng động cơ mô tô trở nên rõ ràng.
Bạch Cẩm Hi ngồi trong lòng Hàn Trầm, toàn thân cứng đờ, mắt dõi về phía trước. Còn anh cũng im lặng từ đầu đến cuối, không nói một lời.
Hai người về đến cơ quan đã gần tám giờ tối. Hàn Trầm dừng xe, nhảy xuống trước.
“Cô lên trước đi, tôi hút điếu thuốc.” Anh nói.
“Ừ.” Bạch Cẩm Hi xuống xe, hai người đi về hai phương hướng trái ngược.
Phòng thẩm vấn nằm trên tầng hai. Bạch Cẩm Hi lên cầu thang, vô thức ngoái đầu. Dưới ánh đèn đường, cảnh tượng trước mắt như bức tranh sơn dầu hỗn độn. Hàn Trầm tựa vào bờ tường, cúi đầu châm lửa. Bóng anh đổ dài ở dưới đất, trong khi toàn thân anh một màu đen. Anh hít một hơi rồi nhả khói, dáng vẻ như cách rất gần, cũng rất xa.
Bạch Cẩm Hi nhìn một lúc rồi quay người đi lên tầng trên. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh lái xe mô tô vừa rồi.
Cô cảm nhận thấy một sự dịu dàng tỏa ra từ Hàn Trầm. Nhưng ngẫm lại, chắc cô đã nghĩ nhiều, anh và cô chỉ là đồng nghiệp đi chung xe mà thôi. Châu Tiểu Triện lần nào cũng ôm eo cô. Mỗi khi cô phóng nhanh, cậu ta sợ chết chẳng chịu buông tay ấy chứ.
Đúng là cô nghĩ ngợi nhiều rồi.
Câu chuyện nhỏ: Nỗi muộn phiền của anh
Hàn Trầm ghét đụng chạm thân thể với phụ nữ, không hoàn toàn vì nguyên nhân anh đã có vị hôn thê, hay là mắc bệnh “sạch sẽ” trong vấn đề tình cảm, mà vì… từ nhỏ đến lớn, anh đều ghét điều đó.
Hồi nhỏ, do có ngoại hình sáng sủa, gia thế tốt, chơi bóng giỏi, học hành cũng rất cừ nên lúc nào cũng có nhiều con gái vây quanh anh. Từ lúc học mẫu giáo, tiểu học, cấp hai… thỉnh thoảng lại có vụ các bạn gái chỉ vì anh mà ghen tuông, cãi nhau, ẩu đả, thậm chí hãm hại lẫn nhau. Lúc anh lên lớp luôn có nữ sinh tranh vị trí bạn cùng bàn với anh; anh tham gia các cuộc du ngoạn vào mùa xuân, các bạn đều muốn cầm tay anh. Ngay cả khi anh trốn ở một góc sân chơi hút thuốc cũng sẽ có mấy nữ sinh lén lút đứng ở chân cầu thang cảm thán: đẹp trai quá! Kết quả, họ hại anh bị thầy giáo vụ bắt được.
Do đó, từ nhỏ Hàn Trầm đã có một nhận thức, con gái vô cùng phiền phức.
Thế là kể từ thời tiểu học, anh đã trở thành cậu bé cô độc ngạo mạn. Những câu anh hay nói với các bạn gái là: “Đừng chạm vào người tôi”, “Tránh ra” và “Tôi không thích bạn, tạm biệt.”
Vì vậy lúc bấy giờ, Hàn Thập tam lang còn có một biệt hiệu, gọi là “Hàn trai tân”. Nhưng nghe qua, biệt hiệu này giống cách xưng hô lãnh đạo một cơ quan nào đó. Một lần, nghe có người gọi anh như vậy, bố anh cảm thấy thú vị: “Con tự phong quan cho mình đấy là? Bố nghe bọn nó gọi con là… “trưởng phòng Hàn”.”
(“Trai tân” âm Hán việt là “Xử nam”. Chữ “Xử” còn một âm đọc khác là “Xứ”, một cấp bậc trong cơ quan hành chính. Vốn là “Hàn xử” nhưng bố Hàn Trầm lại tưởng “Hàn xứ”)
Dẫu sao cũng còn là thiếu niên non nớt, Hàn Trầm đỏ mặt: “Chủ yếu là bọn họ quá phiền phức.”
(Hàn Trầm tưởng bố nói về biệt hiệu “Hàn trai tân”)
Vậy mà sau này, Hàn Trầm lại thích cô gái phiền phức nhất. Đúng là cô gái đó rất phiền phức, vừa khắt khe lại vừa đỏm dáng, rõ ràng bình thường hay hất hàm sai khiến anh nhưng lúc buồn bã lại nhạy cảm như con mèo nhỏ, khiến anh vừa phải dỗ dành vừa chiều chuộng. Nhưng Hàn Trầm yêu chiều cô một cách cam tâm tình nguyện. Chứng kiến anh yêu đương kiểu đó, đám bạn thân sắp phát điên, đều khuyên nhủ: “Mẹ kiếp, anh Hàn chiều phụ nữ như vậy không được đâu, tương lai không cẩn thận bị cô ta đè đầu cưỡi cổ ấy chứ.” Hàn Trầm thản nhiên đáp: “Câm miệng! Tôi thích như vậy đấy!”
Mãi tới sau này, anh mới hiểu ra một điều, quả thật… ngàn vàng khó mua sự nguyện ý của anh. Ông trời bắt anh lúc nhỏ chịu đủ sự giày vò và quấy nhiễu của con gái, chính là muốn anh tích lũy toàn bộ nỗi thương xót, dịu dàng, tốt đẹp dành cho một người phụ nữ.
Hàn Trầm cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Sau khi yêu cô, thỉnh thoảng ngồi một mình, Hàn Trầm hay để lộ nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Trong lòng anh có chút xót xa, cũng hơi xúc động.
Anh nghĩ: Cuối cùng mình cũng có cơ hội thoát khỏi biệt hiệu “Hàn trai tân” rồi.