Truy Tìm Ký Ức
Chương 22 : Gặp Lại - P2
Ngày đăng: 16:16 19/04/20
Hàn Trầm đưa Bạch Cẩm Hi đến một nhà hàng đủ các món ở bên bờ sông. Nhà hàng có phong cách bài trí trang nhã, dễ chịu. Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm ngăn cách phòng ăn riêng với đại sảnh. Trên đầu là ngọn đèn hình cánh hoa sen, bên ngoài cửa sổ là dòng sông Trường Giang rộng lớn.
Bạch Cẩm Hi ngồi đối diện anh, nghĩ bụng: Xem ra, anh thích những thứ có phong vị cổ xưa như thế này.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Hàn Trầm vừa lật giở vừa hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Bạch Cẩm Hi đáp: “Tôi chưa từng đến đây bao giờ, anh cứ gọi đi.”
“Ừ.”
Bạch Cẩm Hi chống cằm, quan sát xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Hàn Trầm. Từ trước đến nay, cô chỉ hay ăn cơm với Từ Tư Bạch và Châu Tiểu Triện. Châu Tiểu Triện không nói làm gì, cô phát hiện phong cách của Hàn Trầm rất khác Từ Tư Bạch.
Mỗi khi gọi món, Từ Tư Bạch đều rất nhã nhặn. Thậm chí, nhân viên phục vụ còn không dám lớn tiếng với thư sinh ôn nhu đó.
Còn Hàn Trầm thì sao?
Anh cởi áo jacket vắt lên thành ghế, cúc cổ áo polo cũng mở ra. Sau đó, anh tùy ý đặt một tay lên tay vịn ghế, bàn tay còn lại giở thực đơn, sắc mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Trông anh giống công tử quý tộc… ai mà ngờ lại là cảnh sát hình sự.
Hàn Trầm gọi mấy món rồi ngẩng đầu hỏi nhân viên phục vụ: “Hôm nay có món tổ yến đường phèn không?”
Nhân viên phục vụ cười đáp: “Có ạ!”
“Lấy một bát cho cô ấy.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi ra ngoài. Bạch Cẩm Hi vô cùng ngạc nhiên, cô thật sự không hiểu tại sao Hàn Trầm lại gọi tổ yến cho cô. Lẽ nào trông cô giống người cần tẩm bổ?
“Anh gọi tổ yến làm gì?” Cô lên tiếng: “Món đó đắt như vậy, ăn hết lương của anh thì sao?” Đây là cô nói thật lòng, dù thế nào cũng không nên bắt anh bỏ tiền vào mấy thứ xa xỉ như vậy.
Hàn Trầm châm một điếu thuốc, tựa vào thành ghế phía sau: “Ừ, mời cô ăn bữa này, tôi sẽ phải chén mỳ ăn liền một tuần.”
Bạch Cẩm Hi không biết lời anh nói là thật hay giả. Cô chỉ “hừm” một tiếng, trong lòng có chút không nỡ.
Bạch Cẩm Hi đi hai bước lại quay đầu, nở nụ cười khách sáo với Hàn Trầm: “Bao giờ anh đến thành phố Giang nhớ gọi cho tôi, tôi mời anh ăn cơm.” Ngày kia cô phải ngồi tàu hỏa về quê rồi.
Hàn Trầm nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Được.”
Bạch Cẩm Hi né tránh ánh mắt anh, quay người đi nhanh vào khách sạn.
Vừa rút thẻ mở phòng, cánh cửa ở phòng bên cạnh lập tức mở toang, Châu Tiểu Triện đi ra, sắc mặt đầy hưng phấn. Bạch Cẩm Hi không để ý đến cậu ta, đi vào phòng, thả người xuống giường.
Châu Tiểu Triện bám theo, nhìn chằm chằm mặt cô mà không lên tiếng.
Bạch Cẩm Hi nhắm mắt, hỏi: “Cậu đã xin nghỉ giúp tôi chưa?”
“Em xin rồi.” Cậu ta hỏi thăm dò một câu: “Không biết có phải em nhìn nhầm, người vừa rồi lái xe đưa chị về khách sạn là Hàn…”
Bạch Cẩm Hi mở mắt, cười với cậu ta, sau đó đứng dậy đẩy cậu ta ra ngoài cửa: “Nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng phụ nữ làm gì, cậu có biết tránh điều dị nghị không hả?”
“Trời, bà chị thay đổi…” Châu Tiểu Triện chưa kịp nói hết câu, Bạch Cẩm Hi đã đóng sập cửa.
Tắm xong, cô nằm trên giường ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ. Sau đó, cô liếc qua đồng hồ, đoán Hàn Trầm đã về đến nhà. Trái tim cô như có bàn tay gãi nhẹ, hơi ngưa ngứa cũng có chút hỗn loạn. Cuối cùng, cô cầm máy di động, tìm đến số điện thoại của Hàn Trầm.
Có nên nhắn tin cho anh không?
Trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng anh nắm tay cô rồi lập tức buông ra vừa rồi. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhớ đến buổi tối hai người cùng lái mô tô quay về đồn cảnh sát, anh một mình đứng dưới hút thuốc, cả hình bóng cô độc của anh khi rời khỏi phòng hội nghị ở cuộc họp trực tuyến vào tuần trước.
Một nơi nào đó từ đáy sâu trong nội tâm cô dội lên cảm giác xót xa. Bạch Cẩm Hi nhìn chằm chằm điện thoại, thở dài một tiếng rồi ném máy sang một bên.
Hàn Trầm về đến nhà, tắm rửa xong đã hơn mười giờ. Anh ngồi xuống ghế sofa, cầm di động. Màn hình hiển thị hai tin nhắn, đều là của Tân Giai. Anh không do dự, lập tức bấm nút xóa. Thế là tin nhắn cuối cùng lại thành của Bạch Cẩm Hi, gửi từ cuối tuần trước, khi cô mới đến thành phố Lam.
Anh nhìn tên cô, ngón tay dừng lại ở màn hình, mấy lần định bấm chữ nhưng cuối cùng lại đặt máy về bàn.
Đêm dài đằng đẵng, Hàn Trầm tựa vào thành ghế, gác tay lên trán. Nhớ đến Bạch Cẩm Hi, anh lại nhếch miệng cười.