Truy Tìm Ký Ức
Chương 3 : Bác Sỹ Pháp Y Từ Tư Bạch
Ngày đăng: 16:16 19/04/20
Bạch Cẩm Hi ngồi ở bàn làm việc trầm tư suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc.
Lúc này sắp đến giờ làm việc, một người cảnh sát đi vào, thuận tay vỗ lên đầu cô: “Tiểu Bạch, đang nghĩ gì vậy? Lại băn khoăn không biết bữa sáng nên ăn bánh bao hay bát mì nóng hổi đấy à?”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người cười ồ cả lên, Bạch Cẩm Hi lườm anh ta một cái: “Biến đi!”
Tiếng chuông báo hiệu tới giờ làm việc vang lên, ai nấy đều trở về vị trí của mình.
Gần đây không có vụ án lớn, trong khi chuyện lặt vặt thì nhiều không kể xiết. Nào là quản lý hộ tịch, tranh chấp cá nhân, còn có cô gái trẻ báo án bị người khác theo dõi quấy rầy… So với các phòng ban khác, đội hình sự chẳng có việc gì để làm, vô cùng nhàn nhã.
Châu Tiểu Triện đẩy chiếc ghế đến bên Bạch Cẩm Hi.
“Lão đại, chị nghĩ gì mà nhập tâm thế?”
Bạch Cẩm Hi nằm bò xuống bàn, nói nhỏ: “Cậu đi tìm cái cô Tư Tư, thử thăm dò xem thế nào.”
Châu Tiểu Triện phải mất mấy giây mới nhớ ra “Tư Tư” là tên cô tiếp viên gặp ở hộp đêm Tố Sắc hôm trước. Cậu ta tỏ ra khó xử: “Lão đại, sao chị còn không bỏ qua cho người đàn ông đó?”
Bạch Cẩm Hi im lặng.
Tựa hồ nhớ ra điều gì, cậu ta hơi biến sắc mặt, quan sát cô kỹ lưỡng: “Không phải chị có hứng thú với anh ta đấy chứ?”
Bạch Cẩm Hi còn chưa kịp phản ứng, Châu Tiểu Triện tiếp tục lẩm bẩm: “Lẽ nào đúng là đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, dù chỉ là cuộc gặp thoáng qua nhưng tình cảm vẫn nảy sinh…”
Bạch Cẩm Hi cầm quyển sách trên bàn đập vào đầu cậu ta: “Câm miệng! Đừng ở đây nói vớ vẩn nữa, mau đi điều tra đi!”
Châu Tiểu Triện tiếp tục lải nhải: “Đây là em muốn nhắc nhở bà chị! Chị đừng để bác sĩ pháp y Từ biết chuyện chị quá quan tâm đến người đàn ông khác. Chị quên lần trước chẳng may bị đối tượng tình nghi tham gia vụ cướp giật ôm một cái, bác sĩ Từ biến sắc mặt ngay tại trận rồi à? Sau đó, anh ta chẳng có tinh thần, một tuần liền ngó lơ chị, chị không nhớ sao?”
Bạch Cẩm Hi đang cúi xuống nhặt quyển sách, nghe nói vậy, cô liền dừng động tác, ngẩng đầu lườm cậu ta một cái: “Nói linh tinh, tôi và bác sĩ Từ chỉ là bạn bè trong sáng. Lúc đó, anh ấy sợ tôi bị thương mà thôi.”
Châu Tiểu Triện không tán thành, bĩu môi rời đi.
Tựa như cảm nhận được sự trầm mặc và thất thần của Bạch Cẩm Hi, Từ Tư Bạch quay đầu, nhìn cô ở khoảng cách rất gần. Sống mũi sắp chạm vào mặt cô đến nơi, nhưng ánh mắt của anh vừa trầm tĩnh vừa lạnh lẽo, chẳng khác nào người chết. Sau đó, anh đứng thẳng người, hỏi cô: “Em sao thế?”
“Không có gì.”
Trên thực tế, có lẽ bởi vì chưa từng tiếp xúc thân mật với cơ thể đàn ông nên vừa rồi, cô bất chợt nhớ đến buổi tối hôm qua theo phản xạ có điều kiện, khi cô bị người đàn ông đó đè xuống dưới thân, từng tấc da kề cận, nhớ cả mùi thuốc lá, mùi cafe lẫn trong hơi thở của anh ta…
Bạch Cẩm Hi lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng gạt cảnh tượng xui xẻo đó ra khỏi đầu.
Từ Tử Bạch liếc cô một cái, bước sang bên cạnh quan sát vết thương tiếp theo.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, màn hình nhấp nháy tên Châu Tiểu Triện.
Bạch Cẩm Hi lập tức đứng thẳng người, cười cười với Từ Tư Bạch: “Em nghe điện thoại đã.” Nói xong, cô liền tháo găng tay, đi nhanh sang gian phòng nhỏ cách một lớp kính ở bên cạnh mới bắt máy.
“A lô! Lão đại!”
Bạch Cẩm Hi đưa mắt về phía Từ Tư Bạch cách đó không xa. Anh đang khoanh tay, kiên nhẫn đợi cô quay lại.
“Thế nào rồi?” Cô hạ thấp giọng nói.
“Không có thu hoạch.” Châu Tiểu Triện thở dài: “Người phụ nữ tên Tư Tư đó không dễ đối phó tí nào, miệng kín như bưng. Em ở chỗ cô ta cả ngày mà chẳng moi được gì. Có điều…”
“Điều gì?”
“Cô Tư Tư nói, người đàn ông kia chuyển lời nhắn đến chị.”
Bạch Cẩm Hi chau mày cảnh giác: “Lời gì?”
“Em thấy rất kỳ quặc…” Châu Tiểu Triện nói rất chậm, ngữ khí vô cùng dè dặt: “Nếu có người vẫn cứ lo chuyện bao đồng, bị dỡ cánh tay thì đừng mong có thể nối liền.”
“Mẹ kiếp!” Bạch Cẩm Hi không nhịn nổi, chửi thề một tiếng.